Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 892




Rồi nàng ngồi xếp hai chân lại, mắt nhắm chặt, còn linh hồn sớm đã bay vào trong không gian.

Trong không gian cần có nồi thuốc, cần có dược liệu, còn có ba hạt Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu mà Tô Lạc thu được trước đó.

Thử nghiệm phương thuốc của luyện dược sư cao cấp lú này đã chuẩn bị hoàn tất. 

Rất tốt.

Tô Lạc hít một hơi thật sâu.

Lần sau không biết lúc nào mới có thể gặp được thời khắc linh cảm như vậy, cho nên Tô Lạc hạ quyết tâm sẽ phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, phải nhảy bậc trở thành luyện dược sư cao cấp. 

Có thể nhảy bậc thành luyện dược sư cao cấp, vậy nàng mới có thể sử dụng được phương thuốc cổ từ chỗ Tử Hỏa lão nhân.

Tô Lạc trong nồi thuốc.

Còn nồi thuốc trong không gian của nàng cũng đã mở. 

Cỏ Lăng Hoa,  Lá Thân Cỏ, Cổ Lâm Tử và một viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu vừa đủ to.

Khi bắt đầu chỉ mới bỏ vào bốn nguyên liệu đó.

Bốn loại thuốc đó có bốn loại dược liệu khác nhau, sau đó không ngừng ngưng tụ, hòa trộn lại với nhau. 

Tô Lạc ngồi canh bên nồi thuốc, ánh mắt nhìn nồi thuốc không rời.

Hai tay nàng nhấc nồi thuốc lên, linh lực từ tay truyền vào trong nồi thuốc, nhờ đó mà cảm nhận sự biến hóa của thuốc bên trong nồi.

Rất nhanh, tay của nàng khẽ động. 

Rồi lại cho thêm ba loại thảo dược vào, cùng lúc còn cho vào viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu.

Sau đó, Tô Lạc lại tiếp tục nhìn chằm chằm để cảm nhận sự biến đổi của thuốc trong nồi.

Lúc này đã có tám loại thảo dược, thuộc tính của thuốc lúc hòa hợp lại với nhau lại tự đẩy nhau ra. 

Khoảng thời gian này trôi qua thật lâu.

Sau đó, lại cho thêm ba loại thuốc cùng với viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu cuối cùng vào.

Chín loại thuốc, cùng với ba viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, thuốc trong nồi đang sôi sùng sục. 

Hai tay Tô Lạc khẽ chạm bên ngoài nồi thuốc, cảm nhận sự biến đổi của thuốc ở bên trong, cùng lúc đó, còn không ngừng khống chế sự thay đổi của lửa.

Khi dược liệu bị đẩy ra, lửa sẽ bị suy yếu.

Nhân lúc dược liệu đang dung hòa với nhau, cần phải tăng thêm lửa. 

Lúc đó, llại trở thành kiểm tra độ mẫn cảm và sự nhận biết cá nhân.

Trong không gian đã ba ngày ba đêm.

Tô Lạc vẫn cố gắng duy trì tư thế như cũ, cảm nhận nhiệt độ và biết đổi dược tính của thuốc trong nồi. 

Đã ba ngày ba đêm, nàng không ăn không uống, đứng nguyên như tượng.

Đột nhiên, đôi mắt đang nhắm bỗng sáng lên.

Khóe miệng khẽ cong lên, cười đắc ý. 

“Thành công rồi!”

Quả nhiên, đợi khi Tô Lạc mở vung nồi thuốc, một mùi thơm nồng nàn bay ra.

Linh Nguyên Đan có linh lực đang nằm lặng lẽ trong nồi thuốc. 

Viên Linh Nguyên Đan đó có kích thường vừa bằng quả trứng chim bồ câu, to tròn, trông rất thích mắt.

Tô Lạc nhặt viên đan lên ngắm nhìn tỉ mỉ, tiếng cười càng ngày càng lớn.

“Không sai, đây chính là Linh Nguyên Đan siêu cấp, nếu là giả đảm bảo hoàn trả lại.” Tô Lạc cười tinh nghịch như một chú hồ ly. 

Vốn dĩ nàng còn tưởng sẽ mất rất lâu mới có thể tăng tới cấp luyện dược sư cao cấp, nhưng không ngờ lão vu bà Yên hà lại nhốt mình trong nồi thuốc, và giúp mình có cơ hội tăng cấp trở thành luyện dược sư cao cấp.

Đương nhiên, cũng phải cảm ơn ba viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu này.

Nếu như đã điều chế thành công, Tô Lạc nhanh chóng ra khỏi không gian, quay trở lại thân thể mình. 

Trong không gian đã là ba ngày ba đêm, nhưng ở thế giới ngoài trôi qua chưa đầy một tiếng.

Lúc này, nhiệt độ trong nồi thuốc do bị viên đá hấp thụ, cho nên nhiệt độ nước vô cùng dễ chịu.

Tô Lạc vừa đúng lúc có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng lại thấy trên nắp trên đỉnh nồi thuốc đột nhiên mở ra. 

Lẽ nào lão vu bà kia định lôi nàng ra?

Nhưng tưởng tượng phong phú, sự thật lại phũ phàng.

Điều này căn bản là không thể được. 

Cũng giống như lúc Tô Lạc luyện dược, Yên Hà tiên tử cũng cần thông qua cảm ứng.