Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 829




Hắn tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ấn ký, bỗng nhiên, khóe miệng hắn kéo lên nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: “Thành Luyện Ngục đúng thật là rất lợi hại, hai năm trước đã khắc ấn ký, bây giờ thoạt nhìn ấn ký còn mới tinh như thế.”

Bị chỉ ra như vậy, Tử Nghiên vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy, điểm này điện Lạc Vũ có thể từ từ học tốt.”

Lạc Hạo Thần nghẹn một hơi ở yết hầu. 

Hắn hừ mạnh một tiếng: “Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, Tử Nghiên cô nương, việc này phải giải quyết như thế nào ngươi nhất định phải nói, nếu không chỉ có thể dùng sức mạnh là biện pháp có hiệu quả nhất.”

Lạc Hạo Thần từ đầu đến cuối cũng không đặt Tô Lạc vào mắt.

Ngay từ đầu hắn cũng đã nhìn Tô Lạc, phát hiện nàng cũng chỉ là cấp năm nhỏ bé, nên hắn xem nàng như tay sai của Tử Nghiên, căn bản không đặt nàng vào mắt. 

Ánh mắt Tử Nghiên và Tô Lạc cùng nhìn nhau.

Hai người tuy rằng mới quen biết nhưng vô cùng ăn ý, chỉ một ánh mắt cũng đã biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

“Ngươi muốn thế nào?” Trong đàm phán, mở miệng định giá trước sẽ rơi vào tình thế bất lợi hơn. 

Cho nên Tử Nghiên căn bản không có khả năng định giá trước.

“Ở trên cây có năm quả Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, điện Lạc Vũ chúng ta ba quả, ngươi hai quả.” Lạc Hạo Thần nói chuyện lạnh như băng.

“Ha!” Tử Nghiên cười lạnh một tiếng. 

Cái khác nàng không biết, Tô Lạc đã nói rõ là muốn ba quả, nếu như nàng đáp ứng, khẳng định Tô Lạc sẽ phanh thây nàng ra.

“Không được! Chúng ta ba quả, các người hai quả.” Tử Nghiên thần sắc lạnh nhạt.

“Chuyện này không thể, chúng ta nhất định phải có ba quả.” Lạc Hạo Thần cũng không phải là người biết an phận thủ thường. 

“Nếu nói như vậy, thỏa thuận này không thành công rồi.”

“Tử Nghiên cô nương, lui một bước trời cao biển rộng.”

Tử Nghiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi là đang kêu thành Luyện Ngục chúng ta lui về  sau một bước, Lạc Hạo Thần, ngươi thật to gan!” 

“Tử Nghiên cô nương, ngươi không thể đại diện cho cả thành Luyện Ngục được.” Lạc Hạo Thần nhíu mày, nếu không phải là kiêng nể thành Luyện Ngục thì hắn đâu cùng nàng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ.

“Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu ở trên cây, ai cướp được trước thì tính là của người đó, cần gì phải phí lời như vậy.” Giọng nói của Tử Nghiên lạnh lùng như băng.

“Được! Đây chính là ngươi tự nói.” Khóe miệng Lạc Hạo Thần keo lên nụ cười lạnh. 

Câu nói này của Tử Nghiên đúng hợp ý hắn.

Thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng Tử Nghiên bỗng có chút lo lắng, nàng nhìn trộm về phía Tô Lạc.

Tô Lạc nhún vai. Nói nhanh như vậy, làm gì có thời gian suy nghĩ cặn kẽ thêm chứ? 

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể bình tĩnh xem diễn biến thôi.

Nàng cũng không tin, ngay cả Tiểu Thần Long cũng không hái được Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, người của điện Lạc Vũ lại có thể.

“Ca ca, để ta đi hái.” Lạc Điệp Y nâng khuôn mặt thuần khiết như trẻ nhỏ, đáy mắt hiện lên sự  kiên quyết nhất định phải có được. 

“Ừm, đi đi.” Lạc Hạo Thần gật đầu đồng ý.

Tô Lạc và Tử Nghiên liếc mắt nhau, trong mắt hiện lên ý cười xem chuyện vui sắp diễn ra.

Ngay cả Tiểu Thần Long và Tử Nghiên còn hái không được, không lẽ Lạc Điệp Y cô nương nhỏ bé này có thể hái được? Đây không phải là chuyện cười sao? 

Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt hai người lập tức có sự chuyển biến.

Bởi vì Lạc Điệp Y lấy ra một đôi bao tay màu trắng lấp lánh như bạc từ trong ống tay áo, chậm rãi mang vào.

Vừa đeo, Lạc Điệp Y còn dùng ánh mắt khinh miệt hống hách nhìn về phía Tử Nghiên. 

“Bao tay kim tằm sợi bạc.” Tử Nghiên kinh ngạc hô lên.

“Xem ra ngươi cũng có mắt nhìn hàng.” Lạc Điệp Y hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía cây tương tư.

“Tiêu rồi, tiêu thật rồi… Nếu lần này ta dâng tặng Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu cho người khác, ngươi có đánh ta không?” Vẻ mặt Tử Nghiên như đưa đám, cả khuôn mặt tỏ vẻ áy náy, đáng thương mà nhìn Tô Lạc. 

Trong lòng Tô Lạc cũng xuất hiện tia dự cảm không tốt.