Trong khu rừng Hắc Ám không thấy ánh mặt trời, cây cỏ phát triển tươi tốt, bóng người trước mắt chỉ chớp mắt một cái sẽ biến mất không thấy, nàng hi vọng Tô Lạc có thể mang nàng ra bên ngoài.
Tử Nghiên bị thụt lại ở phía xa, sức mạnh dùng hết ra cũng đuổi không kịp Tô Lạc, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nhụt chí.
Tiểu Thần Long chạy nhanh như bay ở phía trước.
May mắn Tô Lạc có khế ước linh hồn của nó, cho nên có thể cảm ứng được vị trí của nó, nếu không khẳng định cũng sẽ bị mất dấu.
Lúc Tô Lạc đến, nàng nhìn thấy Tiểu Thần Long đứng trên một trên gốc cây có hình thù kỳ quái, kiễng mũi chân lên, vểnh cái mông nhỏ chỉ vào một cái quả trên cây.
Đó là một gốc cây to lớn, toàn thân có màu đỏ, cành lá mảnh mai, ở trong gió bay tới bay lui, giống như cành liễu.
Ở trên cây đó, có năm quả rất to, mỗi một quả đều to như nắm tay em bé.
Nhìn trái cây màu đỏ kia, đôi mắt Tô Lạc hiện lên ánh sáng kì lạ.
“Đây... Sẽ không phải là Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu trong truyền thuyết đó chứ?” Tử Nghiên thở hồng hộc xuất hiện phía sau Tô Lạc.
“Trời ạ, đây... là thứ gì? Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu... Không giống lắm...” Tử Nghiên kinh ngạc hô lên một tiếng, chạy lên vài bước, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nói ra.
“Ngươi cũng cảm thấy không giống?” Tô Lạc đứng bên người nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trái cây đỏ tươi căng tròn mọng nước kia.
“Ừ, Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu ta đã nhìn thấy rồi, nhưng lớn như vậy thì chưa thấy bao giờ? Quả thật... Quả thật quá thần kỳ rồi!” Tuy rằng Tử Nghiên đang nói chuyện với Tô Lạc, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cây kia.
Tô Lạc hơi nhíu mày lại.
Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu nàng cũng không có thấy qua, nhưng có nhìn thấy ở trên sách rồi.
Do đó, nàng không biết chắc đây là thứ gì.
“Ây da, không phải là cây tương tư biến dị đó chứ?” Có ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Tử Nghiên, nàng lập tức giật mình, khẩn trương mà nhéo tay Tô Lạc.
“Cây tương tư biến dị?” Trong đầu Tô Lạc hiện lên tia sáng.
Cây tương tư biến dị, so với cây bình thường chẳng khác nào có giá trị tăng gấp mười lần rồi sao?
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn mặt nhau, không ai nói được tiếng nào.
Trong không gian yên lặng quỷ dị như thế này, bỗng nhiên, truyền đến tiếng Tiểu Thần Long đang ngao ngao.
“Tiểu Thần Long, ngươi sao vậy?” Tô Lạc vội vàng hỏi.
Ngay từ đầu đã thấy nó nhếch cái mông nhỏ đi hái Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu biến dị, nhưng đã hái một lúc lâu rồi cũng không thấy nó xuống dưới.
“Ngao ngao...” Nó cắn ta!
Tiểu Thần Long vô cùng ủy khuất, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, đôi mắt đen nhánh ngân ngấn nước mắt, người khác nhìn nó cảm thấy vô cùng tội nghiệp.
Tô Lạc kinh ngạc nhìn xuống ngón tay nó, quả nhiên nhìn thấy một vết máu đỏ tươi.
Mà lúc này, móng vuốt của Tiểu Thần Long còn bị hút ở trên quả kia.
Chẳng lẽ Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu biến dị còn có thể hút máu được sao?
“Cắn đau lắm hả? Vậy ngươi bỏ ra đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Tô Lạc ôn nhu.
“Ngao ngao...” Nó cắn ta, ta không buông tay!
Tiểu Thần Long nhìn vô tội, vẻ mặt ngơ ngẩn, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Lạc và Tử Nghiên ai cũng mềm lòng, càng thêm thương nó.
Mặc dù Tử Nghiên nghe không hiểu Tiểu Thần Long đang ngao ngao cái gì, nhưng thấy dáng vẻ nhỏ bé đang ủy khuất thế kia, cảm giác cũng mềm lòng.
“Đừng sợ, đừng sợ, tỷ tỷ tới cứu ngươi!” Tử Nghiên đi nhanh về phía trước, duỗi tay hái quả Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu cực lớn kia.
Nhưng mà, Tử Nghiên còn chưa kịp chạm đến Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu cực lớn, cành lá mềm yếu như liễu trên cây tương tư bỗng dưng cứng cáp như dây mây quất vào tay nàng!
Tốc độ thật kinh người, cơ hồ là chỉ trong một cái nháy mắt!
Trong lòng Tử Nghiên vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng rút tay về.
Nhưng mà trên mu bàn tay của nàng vẫn có một cái dấu đỏ tươi.