Khóe miệng Tô Lạc gợi lên ý trào phúng như có như không.
Khinh thường nàng phải không? Nàng sẽ khiến cho bọn họ phải trố mắt nhìn xem ai mới là tinh thạch vương chân chính!
“Bắt đầu!”
Giọng Lý Ngạo Khung âm lãnh vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Lời còn chưa dứt, Vương Trung Quỳ đã nhanh chóng duỗi tay tiến tới, hắn ngay từ đầu đã sớm nhìn trúng nguyên thạch kia, cầm trong tay chỉ hơi đảo qua vài lần đã để vào trong rương.
Tốc độ của hắn cực nhanh, dường như mỗi lần đều chỉ hơi quét vài lần đã quyết định xong.
Dựa theo lẽ thường mà nói, với tốc độ như vậy đã là rất nhanh, hiếm có người nào có thể so bì được với hắn.
Trái lại Tô Lạc thì… biểu hiện của Tô Lạc giờ phút này, quả thực làm tập thể các bạn nhỏ phát điên!
Bắc Thần Ảnh một tay đỡ trán, cơ hồ thấy vô cùng hối hận vì đã thỉnh Tô Lạc tới đây.
Tại thời khắc khẩn trương này, nàng lại ngồi ngây ngốc ở bên kia!
Đúng vậy, nàng hiện tại giống như đứa ngốc, như đi vào cõi thần tiên, cái loại này chắc chắn là… thất thần!
Không phát hiện đối phương đã chọn được tới mười khối hay sao? Nàng còn ở bên kia ngây ngốc thất thần, đây là tiết tấu gì vậy kia chứ? Lại còn có cái loại thất thần mà còn vui vẻ nữa, khóe miệng còn khẽ cười.
Không chỉ có Bắc Thần Ảnh mà tất cả bọn người Lam Tuyển đều nắm chặt tay, khẩn trương mà trừng mắt nhìn Tô Lạc, hận không thể đánh cho nàng một phát từ phía sau lưng cho tỉnh ngộ.
Sao lại như vậy!
Tẩu tử!
Bắt đầu chọn lựa đi tẩu tử!
Mau tỉnh lại, mau chọn lựa đi! Không thấy được là đồ tốt đều bị đối phương chọn đi hết rồi sao?! Bắc Thần Ảnh gấp đến độ mồ hôi tuôn ra đầy đầu, hận không thể xông lên tát vài cái cho Tô Lạc tỉnh táo.
Chỉ tiếc, ngay từ đầu đã có quy định không ai được phát ra âm thanh, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng đôi mắt trừng.
Dùng ánh mắt trừng thay lời nói, đối với Tô Lạc như đi vào cõi thần tiên mà nói, hiệu quả cực kỳ nhỏ, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không hề ảnh hưởng.
So sánh với bọn Bắc Thần đang vô cùng khẩn trương lo lắng thì Nam Cung Lưu Vân lại khí định thần nhàn, đừng một cách bình thản, khóe miệng lại vẫn treo một nụ cười.
Hắn cực kì tin tưởng Lạc nha đầu.
Dù sao thì mặc cho nàng có thắng hay không, chỉ cần nàng chơi vui vẻ là được, mọi chuyện còn lại đều đã có hắn xử trí.
Lý Ngạo Khung nhìn bộ dáng phát ngốc kia của Tô Lạc, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, hắn liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái. Xùy, đây là mắt nhìn người của ngươi đây sao?
Nam Cung Lưu Vân nhướng mày, chậm rãi trừng ngược lại. Lạc nha đầu của Bổn vương phàm phu tục tử như các ngươi nhìn có thể hiểu được hay sao?
Lý Ngạo Khung hừ lạnh mấy tiếng, khinh bỉ chỉ chỏ bộ dáng phát ngốc kia của Tô Lạc, lại chỉ vào chính mình. Ta mà là phàm phu tục tử ư?
Nam Cung Lưu Vân không ý kiến, hắn mặc kệ Lý Ngạo Khung, quay người đi, lòng tràn đầy vui mừng mà thưởng thức cái ót xinh đẹp của Lạc nha đầu nhà hắn.
Cái ót của Lạc nha đầu nhà hắn là cái ót đẹp nhất trên đời này, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy vui vẻ trong lòng rồi. Tấn Vương điện hạ sa lưới tình trong lòng vui mừng mà ngẫm nghĩ.
Lúc này Tô Lạc đang làm cái gì?
Đương nhiên không chỉ đơn giản là ngây ngốc thả hồn.
Sự tình là do khi nàng muốn thả Tiểu Thần Long ra, đứa ngốc này nói với nàng rằng, căn cứ vào một chút ký ức truyền thừa đứt quãng của nó cho biết, nó có thể người thú hợp nhất với tiểu chủ nhân, nó không cần đi ra ngoài cũng có thể biết nguyên thạch nào mới là bảo bối.
Có thể không làm bại lộ Tiểu Thần Long, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Vì thế, Tô Lạc vui rạo rực mà chờ Tiểu Thần Long và nàng người thú hợp nhất.
Nhưng nàng đã quên mất… Nếu Tiểu Thần Long đáng tin cậy có thể phun ra lửa ra nước như ý muốn, thì sẽ không phải khổ sở chật vật như vậy.
Vì thế, Tô Lạc khổ sở.
“Tiểu Long Long, Tiểu Manh Manh, tiểu bảo bối nhi, ngươi có khỏe không đó, rốt cuộc được chưa vậy hả?” Tô Lạc thấy đối phương lại liên tiếp chọn năm sáu khối nguyên thạch, đau lòng cực kỳ.
“Ngao ô ngao ô…” Sắp rồi, sắp rồi.