Hắn đang muốn ra tiếp đón, lại có người đã đi trước hắn một bước, bỏ hắn lại phía sau.
Lam Tuyển bước nhanh về phía Tô Lạc, kích động mà kêu to: “Tẩu tử, người rốt cuộc cũng tới, chúng ta chờ người vô cùng vất vả, vô cùng mong ngóng người sẽ tới.”
Lam Tuyển định chộp tay Tô Lạc, đang muốn nước mắt ngắn dài, nhưng mà hắn còn chưa kịp tiếp cận Tô Lạc thì đã bị Nam Cung Lưu Vân xách lên, vứt qua một bên như vứt rác.
Ám Dạ Minh một tay che miệng cười, tay còn lại lôi kéo Lam Tuyển đứng lên: “Cũng không biết kiêng kị.”
Lam Tuyển nhìn Tô Lạc toét miệng cười, lộ ra răng nanh tuyết trắng đáng yêu: “Tẩu tử, hôm nay phải trông cậy vào ngươi rồi! Chúng ta thu hoạch quả thực quá lớn!”
Tô Lạc nhìn với đôi mắt xinh đẹp mê mang vô tội, nàng cũng không rõ mấy người bọn họ chờ nàng đến để làm gì? Nàng không phải tới góp vui thôi sao? Chẳng lẽ chờ nàng tới chủ trì đại cục?
“Hừ… Các ngươi kéo dài thời gian là vì chờ nàng ta thôi?” Lý Ngạo Khung khinh thường mà gợi lên khóe môi, tùy ý chỉ vào Tô Lạc.
Lý Ngạo Khung còn tưởng rằng bọn họ lần lượt kéo dài thời gian là vì chờ đợi tinh thạch vương đến, lại không ngờ rằng chờ tới chờ đi lại là một nha đầu thúi miệng còn hôi sữa.
Lúc trước khi còn ở Tử Ngư điện, bọn Bắc Thần Ảnh trải qua một loạt sự kiện kỳ lạ khác nhau, rốt cuộc đã rõ được một chuyện: Tô Lạc nha đầu này tuyệt đối chính là do nữ thần may mắn hạ sinh, điểm này hoàn toàn không thể nghi ngờ được. Bởi vì vận khí của Tô Lạc tốt đến mức trời đất còn phải nể.
Lần chia của này bị may mắn ảnh hưởng rất lớn, vì thế ba người bọn họ nghĩ cũng không cần nghĩ, ánh mắt nhắm thẳng đến Tô Lạc. Thậm chí Nam Cung Lưu Vân bình thường luôn luôn được bọn họ kỳ vọng ủy thác, hôm nay cũng bị ném sang một bên.
Nghe được Lý Ngạo Khung trào phúng khinh thường, ba người nhất trí nhảy dựng lên.
Bắc Thần Ảnh giận dữ chỉ Lý Ngạo Khung: “Nàng thì làm sao? Vận khí của nàng so với ngươi còn tốt hơn một trăm lần một vạn lần! Ngươi ở đó ngông cuồng cái gì hả!”
Lam Tuyển hừ lạnh mấy tiếng: “Chờ xem, đến lúc đó thua tè ra quần, đừng nói chúng ta không nhắc nhở ngươi.”
Ám Dạ Minh cũng đi theo xem náo nhiệt, hay tay chắp lại sau lưng vô cùng tĩnh tâm, nâng cằm, thong thả ung dung nói: “Hiện tại các ngươi muốn đổi người được chọn vẫn còn kịp.”
Lý Ngạo Khung, xem tên sẽ biết, ngạo ngược hung hăng, mắt hướng lên trời. Trời đất cao xanh hắn còn không xem ra gì, huống chi là một tiểu nha đầu?
Chỉ thấy Lý Ngạo Thiên âm lãnh cười: “Mấy năm nay tuổi các ngươi tăng, mà đầu óc dường như bị suy giảm rồi, có mỗi nha đầu thúi mà cũng tôn sùng thành như vậy, cũng không biết mất mặt là gì.”
Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc đi đến trước mặt hắn, khóe môi gợi lên, liếc xéo Lý Ngạo Khung: “Như thế nào? Không phục nữ nhân mà Bổn vương tuyển chọn sao?”
Nam Cung Lưu Vân ước gì toàn thế giới đều biết Tô Lạc là người hắn nhìn trúng, đồng thời làm cho nàng muốn né tránh cũng không thể né tránh được, cũng làm tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, nàng là nữ nhân Nam Cung Lưu Vân, bất luận kẻ nào cũng không được phép mơ ước.
Lý Ngạo Khung hơi hơi nhăn mày lại, lập tức liền không vui
“Nam Cung Lưu Vân, chuyện này là thật?” Lý Ngạo Khung ánh mắt như hàn băng ngàn năm gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, tức giận cơ hồ muốn khạc ra lửa.
Dao Dao khóc lóc kể lể với hắn Nam Cung Lưu Vân có người mới, hắn nửa tin nửa ngờ. Bắc Thần kêu nha đầu kia là tẩu tử, hắn không cho là đúng. Hiện tại Nam Cung Lưu Vân chính miệng thừa nhận, còn có thể là giả sao?
Lý Ngạo Thiên tức khắc thần sắc đông lạnh, sắc mặt như sương lạnh bao phủ, một phen chộp lấy Nam Cung Lưu Vân: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi lúc này lúc kia, đứng núi này trông núi nọ! Ngươi làm như vậy còn xem Dao Dao ra gì! Ngươi trong mắt còn có Dao Trì cung hay không, còn có Lý gia hay không?”