Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 51




“Hay là đã không muốn.” Tô Lạc thấy hắn tuy sắc mặt âm trầm, nhưng đáy mắt lại mang theo cảm giác nồng đậm bị thất bại, không khỏi cảm thấy buồn cười , nàng lui về phía sau vài bước ngồi cách xa hắn.

“Tới  --- ---”Nam Cung Lưu Vân đơn thủ bấm lấy cái ót, tay kia xanh miết Như Ngọc  tay triệu hoán Tô Lạc .

Chỉ là hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Lạc hết sức long lanh , nhẹ nhàng mắt phượng híp lại, tựa hồ cười nhẹ một cái , toàn thân tỏa ra ngạo khí cao quý không ai bì nổi .

Tô Lạc cơ cảnh mà lắc đầu.

Nàng cũng không phải là người ngu , hiện tại đi qua không phải tự mình đưa tới cho hắn chà đạp? Mới không cần !

Nhưng mà , Nam Cung Lưu Vân, môi mỏng phấn hồng của hắn có chút giương lên, trong miệng hắn bỗng nhiên phát ra  một hồi tiếng kêu gào , tiếng kêu thanh thúy mà vang dội.

Bỗng nhiên, vung ra bốn vó Mercesdes-Benz mà nhanh chóng ngựa Long Lân lúc đó giơ hai vó chân lên, tiếp đến là một tiếng Xi..Xiiii….

Nhưng mà đúng lúc này , phía sau xe ngựa lắc lư , Tô Lạc không hề phòng bị .

Không đợi nàng kịp phản ứng , nàng lại một lần nữa ngã vào trong ngực Nam Cung Lưu Vân.

Không đợi nàng ngồi dậy, ngón tay thon dài của Nam Cung Lưu Vân  đã kìm chặt cổ tay nàng, môi mỏng xinh đẹp tà mị  đặt nhẹ lên môi nàng , hung hang càn quấy môi lưỡi của nàng .

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hắn bỗng chốc sáng quắc lên như ánh mặt trời , đôi mắt một mực tập trung trên mặt Tô Lạc, khóe miệng giơ lên nụ cười tà ác , nụ cười ấy làm cho đáy lòng Tô Lạc có chút sợ hãi .

“Ngươi, ngươi muốn làm gì vậy!” Tô Lạc  theo bản năng ôm lấy ngực,  giọng điệu đứt khúc để lộ lòng của nàng đang bổi rối.

“Còn nói không muốn đến, cái này không phải nàng chủ động ngã đến trên ngực ta rồi sao ?” Mắt của hắn  hiện lên tia tà khí .

“Rõ ràng là tại ngươi ăn gian” Tô Lạc  oán hận trừng mắt liếc hắn một cái.

Hắn và ngựa Long Lân hợp mưu hãm hại nàng , hiện tại lại là nàng chủ động nói yêu thương nhung nhớ , lẽ nào lại như vậy!

“Thì tính sao?” Nam Cung Lưu Vân cười đến vô sỉ , mắt hao đào sáng lên rực rỡ: “ Có bản lĩnh ngươi cũng bắt một đầu đi ,hiện tại sao, ngươi định đền bù tổn thất bổn vương lúc nãy”.

“Ngươi muốn như thế nào ?”Tô Lạc cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo

Nam Cung Lưu Vân  liếc xéo Tô Lạc.

Hắn lúc nói chuyện không nhanh cũng không chậm, trầm thấp  nhẹ nhàng , đôi mắt dễ thương sâu không đáy như đầm lầy hắc ám, cao thâm mạt trắc, lại để cho  người khác không thể nhìn thấu được tâm tư của hắn .

“Hầu hạ bổn vương”. Nam Cung Lưu Vân đầu lông mày khẽ nhướn lên , sóng mắt u ám , ánh mắt lóe lên tia lẳng lơ động lòng người .

“Hầu hạ là như thế nào?” Tô Lạc tỏ ra vẻ hoàn toàn không biết .

Nam Cung Lưu Vân thần thái vui mừng liếc nàng một cái , cả người nằm tựa lên nệm êm , thoạt nhìn thì lười biếng , mắt phượng hẹp dài giống như suy nghĩ điều gì đó, “Ngươi cảm thấy thế nào ?”.

Tô Lạc nghĩ nghĩ , cầm lấy bầu rượu hình bạch ngọc kia , nhất lên châm một chén , đưa cho Nam Cung Lưu Vân : “ Uống ly rượu này , chuyện cũ trước kia xóa bỏ ! Đến đây đi .”

Nam Cung Lưu Vân mắt nhìn Tô Lạc chằm chằm không chuyển , đôi mắt dịu dàng âm trắc , hắn nở ra một nụ cười  mị hoặc đến cực điểm , bắt lấy tay  Tô Lạc , một ngụm đem rượu nho trong ly hút vào trong miệng .

Chỉ là, đôi mắt u ám bỗng  chốc trở nên sáng quắc dừng lại ở trên môi Tô Lạc .

Hắn đưa lên nụ cười hoàn mỹ , một giọt rượu đỏ chảy xuống ,trên người hắn  có một chút  diêm dúa lẳng lơ , mị hoặc âm hàn .

Bị ánh mắt như sói hoang dã nhìn chằm chằm , Tô Lạc trong nội tâm thầm kêu không tốt , nàng quay người rút lui , sao có thể biết được  Nam Cung Lưu Vân đã đưa tay giữ chặt lấy cái ót của nàng , trụ lấy thân hình nàng .Rồi sau đó,một bóng mờ dày đặc bao trùm người nàng mà lao đến.

Nam Cung Lưu Vân đưa tay vịn chặt lấy vòng eo của Tô Lạc, đem nàng cố định trong ngực, tay kia vịn lấy cái ót của nàng , hôn thật sâu xuống dưới .

Nụ hôn của hắn cường thế bá đạo, không để cho người có thể cự tuyệt!

Tô Lạc đột nhiên bị hôn lên , trong khoảng thời gian ngắn thậm chí không biết nên có phản ứng như thế nào ... ... ...