Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 496




Chỉ thấy hắn nhịn cơn đau nhức, gian nan quỳ xuống trước mặt Tô Lạc, miệng cầu xin tha thứ: “Cô nương, người tâm địa thiện lương như vậy, buông tha cho chúng ta đi, cả đời chúng ta đều cảm kích ân đức của ngài, cầu xin ngài, cầu xin ngài.”

Cùng lúc đó, những tên tay chân trên thuyền xung quanh tất cả đều nhịn sự ngứa ngáy trên người, quỳ xuống cầu xin Tô Lạc.

Tô Lạc chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ, thần sắc lạnh nhạt. 

Nếu nàng thật sự là thiếu nữ lương thiện ít giao du với bên ngoài, nói không chừng sẽ thấy bọn họ cầu xin tha thứ mà mềm lòng áy náy.

Nhưng nàng không phải.

Kiếp trước nàng vẫn luôn sống trong bóng tối, qua những ngày nhìn máu chảy trên lưỡi dao. 

Thiện lương là gì? Nhân từ là gì? Nàng đều không biết, trong từ điển của nàng không có những từ đó, nàng chỉ biết là nhổ cỏ nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại cỏ dại lại mọc, chỉ biết đánh rắn không chết ngược lại hại mình.

Cho nên, khóe miệng Tô Lạc mỉm cười, lạnh nhạt nhìn về phía những người vốn định giết chết bọn họ, nửa câu buông tha cho bọn chúng cũng không nói.

Trong lòng những tên hải tặc đang cầu xin không khỏi tức giận, thầm mắng Tô Lạc độc ác tàn nhẫn, thấy chết mà không cứu. 

Tô Lạc chuyển mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, cười như không cười: “Không xin tha thứ cho bọn họ, ngươi có phải rất thất vọng hay không?”

Nam nhân nói chung đều thích tiểu bạch thỏ lương thiện, mềm yếu như dây tơ hồng sao? Nhưng nàng lại làm ngược lại.

Nam Cung Lưu Vân không nói gì, ôm Tô Lạc vào lòng, khóe môi vểnh lên, đối với phản ứng của nàng rõ ràng rất hài lòng. 

“Bổn vương thích ngươi như vậy.” Nam Cung Lưu Vân hôn một cái vào gò má trắng mịn của nàng.

Ở đây mọi người kêu rên thảm thiết, khóc kinh thiên động địa, cũng chỉ có Nam Cung Lưu Vân cái loại nhân tài xem chỗ này như chốn không người làm được.

Tô Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn. 

Nam Cung Lưu Vân lại nhân cơ hội dụ dỗ một hồi.

Nam Cung Lưu Vân cảm giác liếc mắt đưa tình bị những người này nhìn bằng ánh mắt không tôn trọng, liền tùy ý vẫy tay, giống như ghét bỏ đuổi ruồi bọ: “Cút đi.”

Những người này được đại xá, hưng phấn mà vội vàng bò dậy, nhanh chóng nhổ neo, lái thuyền, điều khiển con thuyền như bay rời đi. 

Tô Lạc tò mò nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân.

Lấy hiểu biết của nàng với nam nhân này, là nam nhân nhỏ mọn, có thù ắt báo, cho  sống sót cho trở về không thể nào, vì sao lại dễ dàng để cho những người này rời đi?

Quả nhiên, Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh mà gật đầu: “Bang Đông Hải Giao Long sao? Sau này sẽ không còn xuất hiện cái tên này.” 

“Ngươi có phải đã âm thầm làm cái gì rồi không?” Tô Lạc vô cùng tò mò.

Vừa rồi nàng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân, lại không tìm ra bất kỳ manh mối nào, nàng suy đoán cũng chỉ dựa vào hiểu biết tính cách hắn.

Nam Cung Lưu Vân sủng nịnh bóp mũi Tô Lạc, nhướng mày cười: “Không có gì, chẳng qua trên mũi tên có thoa một ít thuốc theo đuôi thôi." 

“Ngươi muốn một lưới tóm sạch bọn chúng?"

“Ừ!” Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt gật đầu, “Hải tặc Đông Hải nhanh như gió, bang Giao Long lại là một trong những bang nổi bật nhất, việc bọn họ cướp bóc thuyền đi qua đây không phải là bí mật. Bình thường những thuyền này đều xuất quỷ nhập thần, gặp phải thuyền của triều đình đều trốn rất nhanh, cho nên vẫn chưa dẹp được bọn chúng.”

Tô Lạc cười nói tiếp: “Ai biết hải tặc đó trời cao có đường không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, lại đúng lúc đụng vào tay ngươi, thật đúng là ông trời có mắt.”

Tô Lạc lại tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chúng ta đang vội trở về, nếu không, liền có thể tiêu diệt cả bọn rồi.”

“Việc đó có gì khó?” Ngón trỏ và ngón cái Nam Cung Lưu Vân khép lại đặt trên môi đỏ thẫm, đôi môi quyến rũ thổi ra một tiếng vang kỳ dị, bén nhọn xuyên qua, truyền đi rất xa.