Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 492




Tô Lạc có thể cảm nhận được, Nam Cung Lưu Vân đang khống chế sức gió xung quanh, đem sức gió ngưng tụ tăng áp lực để đẩy mạnh khúc gỗ trôi bay nhanh về phía trước.

Tô Lạc cảm giác xung quanh gió thổi ào ào, nhưng nàng lại không cảm giác rét lạnh.

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân khống chế được tốc độ gió, giống như cả người bọn họ được một tầng trong suốt bao phủ, gió rét lạnh không thể xâm nhập vào. 

Tô Lạc quay đầu nhìn lại, nơi khúc gỗ trôi đi qua, phía sau lưu lại một vệt nước kéo dài, rất lâu không tan đi.

Tốc độ như vậy, còn nhanh hơn rất nhiều so với du thuyền xa hoa kia.

Đột nhiên, sắc mặt Tô Lạc bỗng thay đổi. 

“Thủy vực lốc xoáy.” Tô Lạc nắm chặt tay Nam Cung Lưu Vân, thấp giọng nói, thanh âm mang theo tia lo lắng.

Cảnh tượng ngày hôm đó còn rành rành trước mắt, nàng tận mắt chứng kiến những người mạnh mẽ như Lam Tuyên còn phải dốc hết sức bình sinh mới vượt qua được.

Hơn nữa, lúc đó bọn họ có du thuyền, bây giờ chỉ có khúc gỗ trôi nhỏ bé. 

“Đừng sợ, có bổn vương ở đây.” Mặt mày Nam Cung Lưu Vân như tranh, đôi môi đỏ thắm yêu mị kéo lên, hắn cười vỗ vai nàng: “Mở to mắt, xem bổn vương biểu diễn kĩ năng đặc biệt cho ngươi xem.”

Từng vòng nước xoáy màu đen nguy hiểm đầy bọt khí, giống như tử thần đang há mồm nuốt chửng mọi thứ, một chút sơ ý sẽ bị nuốt chừng vào bên trong, hài cốt vĩnh viễn mất dạng.

Đối mặt với quỷ vực trong truyền thuyết, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân không đổi, thậm chí hắn còn cười nhẹ nhàng bình thản như thể trời quang mây tạnh. 

Giữa hai xoáy nước gọng kiềm, chỉ thấy dưới chân hắn đạp nhẹ, xuyên qua không gian như một chiếc hỏa tiển, tốc độ nhanh đến đáng sợ, chỉ thấy lưu lại một ảnh mờ ảo.

Phía trước lại có ba cái xoáy nước màu đen.

Nam Cung Lưu Vân ôm chặt vòng eo tinh tế của Tô Lạc, khúc gỗ trôi kia gần như dính vào chân bọn họ. 

Nam Cung Lưu Vân nhảy cao lên, khúc gỗ trôi và người rơi xuống khu vực yên lặng phía trước cách vài chục trượng, kinh hãi vượt qua nguy hiểm.

Cả khu vực nước xoáy, mật độ nước xoáy không theo quy luật, trong vòng nước xoáy Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc dẫm lên khúc gỗ trôi, né tránh liên tục.

Động tác Nam Cung Lưu Vân nhìn như gặp ai cũng đánh, nhưng thật ra mỗi bước vượt qua hắn đều tính toán chính xác, cho nên mỗi một bước đều như rơi vào chỗ tốt, kinh sợ nhưng không nguy hiểm. 

Vượt qua như vậy, thật là trò chơi thú vị kích thích mạo hiểm.

Lúc bắt đầu Tô Lạc còn có chút lo lắng, nhưng đến sau này, không có chút lo lắng nào, hơn nữa nàng cảm thấy trò chơi này thật ra rất thú vị.

So với cái này, môn thể thao như nhảy thuyền leo núi cao nhất có phải nghe ra dởm hơn nhiều nhỉ? 

“Chơi vui sao?” Nam Cung Lưu Vân gắt gao ôm chặt eo nàng, đảm bảo nàng luôn ở chỗ hắn chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.

“Ồ, quả nhiên rất thú vị.” Tô Lạc hưng phấn gật đầu.

Còn nhớ lúc trước Bắc Thần Ảnh cười nhạo Lam Tuyển và Ám Dạ, nói lúc bọn họ vượt qua nước xoáy, chung tay góp sức vượt qua còn không bằng một cọng lông tơ của Nam Cung. 

Lúc trước nàng không tin, nhưng hiện tại, nàng lại tin không chút hoài nghi. Nam Cung Lưu Vân thật sự có loại năng lực này.

Ở đây mỗi người đều sợ tránh không kịp khu vực nước xoáy này, mỗi năm lốc xoáy quỷ ngục này chôn vùi biết bao thuyền buồm, đôi tình nhân này lại đem nơi này trở thành trò chơi mạo hiểm, chơi một cách rất vui vẻ.

Nếu để người bên cạnh nhìn thấy, chỉ sợ sẽ xem họ người điên, thật chưa từng thấy qua người xem khu vực nước xoáy như nơi vui đùa. 

Tốc độ của Nam Cung Lưu Vân rất nhanh, nước xoáy lớn như vậy không đến thời gian một nén nhang hắn đã vượt qua thành công rồi.

Thấy Tô Lạc vẫn còn thích thú, Nam Cung Lưu Vân buồn cười mà xoa chóp mũi nàng: “Khu vực nước xoáy này thì tính là cái gì, lần sau bổn vương đưa ngươi đi ngàn vạn quỷ ngục, chỗ đó chơi mới vui.”