Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 457




Lý Ngạo Thiên chỉ là tạm thời bị nàng che mắt, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ phát hiện ra gốc cây khô này chỉ là một mánh khóe.

Tô Lạc không nghĩ ngợi gì nhiều, liền leo lên vách đá thẳng đứng.

Ngoại trừ thủy lộ, chỉ còn cách trèo lên vách đá này, nàng mới có một chút hy vọng sống. 

Tốc độ của Tô Lạc rất nhanh, động tác lại vô cùng kín đáo, Lý Ngạo Thiên một lòng tiến về phía trước, do đó mà không nhận ra được.

Lý Ngạo Thiên một lòng một dạ đều đặt lên gốc cây khô kia.

Hắn ngưng kết linh lực lên trên mảnh gỗ nổi ở dưới chân, sức gió xung quanh đẩy mảnh gỗ tiến nhanh về phía trước. 

Rất nhanh, Lý Ngạo Thiên chỉ còn cách gốc cây khô khoảng trăm thước.

Chỉ thấy khóe miệng Lý Ngạo Thiên nhếch lên thành một nụ cười khẩy hung ác lạnh lẽo, trong mắt hiện lên tia sáng nham hiểm.

“Nha đầu thối! Lần này xem ngươi chạy đi đâu!” Lý Ngạo Thiên nhún người nhảy lên, cách khoảng trăm thước, trực tiếp bay vọt đến gốc cây khô. 

“Nha đầu thối! Cút ra đây!” Lý Ngạo Thiên đánh một chưởng mạnh mẽ lên gốc cây khô!

Để đề phòng nha đầu thối chạy trốn theo làn nước, hắn dường như dùng tất cả linh lực ngưng tụ ở xung quanh gốc cây khô.

Gốc cây khô lúc này giống như được bày thiên la địa võng, đến một con ruồi cũng không bay ra nổi. 

Thế nhưng, việc khiến Lý Ngạo Thiên tuyệt vọng là, một chưởng đánh xuống của hắn, khiến cho chiếc váy màu vàng nhạt lập tức hóa thành bụi.

Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Tô Lạc đâu.

Lý Ngạo Thiên nhìn chiếc váy bị phá hủy thành bụi, trong lòng liền giận dữ! 

Hắn lại bị nha đầu Tô Lạc đùa bỡn!

Rõ ràng nha đầu thối đó đã sớm không còn ở trên gốc cây khô nữa. Nhưng nàng lại cố ý để lại y phục, dụ mình tới đây!

Lần nữa bị lừa vào tròng, hơn nữa lần nào cũng sai lầm ở cùng một điểm, Lý Ngạo Thiên tức đến nỗi điên cuồng gào thét. Hắn ta tức giận dùng một chưởng phá hủy gốc cây khô thành bụi. 

Nha đầu thối không ở đây, như vậy, rốt cuộc nàng đã trốn đến nơi nào?

Chỉ cần nghĩ đến việc nha đầu thối Tô Lạc trốn ở một bên nhìn mình đuổi theo hàng nhái, hắn ta liền tức giận đến nỗi muốn giết người.

Lý Ngạo Thiên hùng hổ quay trở lại. 

Trên đường đi, hắn ta không thèm quan tâm đến linh lực của mình, cả một đường đều dùng nó một cách lãng phí.

Dưới tình hình này, Lý Ngạo Thiên rất nhanh đã phát hiện ra mùi hương của Tô Lạc lưu lại trên cành liễu.

Vị trí này, vừa nãy hắn thực sự có đi qua, hơn nữa còn tăng tốc ở chỗ này. 

Thì ra lúc đó nha đầu thối đã trốn ở đây mà nhìn hắn ta làm chuyện ngu xuẩn, chỉ sợ khi đó nha đầu thối này còn cười hắn ta ngu dại.

Lý Ngạo Thiên thật sự tức giận vô cùng.

Hắn ta phóng linh lực, đi theo mùi hương của Tô Lạc không ngừng tìm kiếm. Cuối cùng dọc theo con đường nàng đã đi qua, theo dấu vết nàng lưu lại, vội vã truy lùng ở phía sau. 

Lại nói vê Tô Lạc.

Tạm thời bỏ rơi Lý Ngạo Thiên, nhưng nàng không hề lơ là chút nào, bởi vì nàng biết rõ Lý Ngạo Thiên mạnh hơn nàng rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi giết được nàng.

Tô Lạc cố gắng hết sức che đậy mùi hương, nhanh chóng xuyên qua khu rừng. 

Trải qua ngày thứ tư bình yên vô sự.

Ngày thứ năm, sắc trời đã quá nửa.

Tô Lạc thầm than trong lòng, thật sự hy vọng ngày thứ năm ngày thứ sáu mau qua đi, để nhanh đến ngày thứ bảy. 

Đang suy nghĩ, đột nhiên, trong không gian truyền đến một gợn sóng linh lực, Tô Lạc thấy vui vẻ trong lòng, dùng tinh thần lực thăm dò quan sát bên trong.

Chỉ nhìn thấy Tiểu Thần Long vốn nằm ngửa trên bãi cỏ, ngáy khò khò ngủ say, lúc này đã dần dần tỉnh lại.

Chỉ nhìn thấy thân hình căng tròn của nó ngồi đó, hai tay dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mơ màng vô tội, dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc, quả thật là đáng yêu không chịu được. 

Tô Lạc trực tiếp thò tay vào lôi nó ra, vui vẻ chọc đầu nó: “Chà chà, cuối cùng cũng tỉnh rồi, xem ngươi lần tới còn dám ăn vụng hay không.”