Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 258




Thiên tài trong thiên tài - Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết cũng bị tốc độ thăng cấp này của Tô Lạc làm cho ngây người.

“Ngươi rốt cuộc tu luyện như thế nào?” Ánh mắt luôn thản nhiên của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một chút kinh ngạc.

Ngay cả Nam Cung cũng kinh ngạc thành như vậy, tốc độ tu luyện của mình thật vô cùng thần tốc nhỉ? Nghĩ đến đây, Tô Lạc không khỏi có chút đắc ý, nhướng mày cười, thực vô tội nói: “Cứ như vậy tùy tiện luyện thôi, luyện là lên thôi, rất khó sao?”

Nam Cung Lưu Vân không biết nên nói gì, vỗ đầu nàng, nét mặt có chút dịu dàng, hắn thở dài một tiếng: “Tuyệt thế thiên tài cũng chỉ thế mà thôi, thật muốn biết, chờ nha đầu ngươi trưởng thành rồi sẽ rực rỡ kinh diễm đến mức nào.”

Tô Lạc có chút tò mò nhìn hắn, mắt đẹp lưu quang linh chuyển: “Chẳng lẽ tốc độ của ta còn nhanh hơn ngươi?”

Nam Cung Lưu Vân quả thực không muốn nói chuyện với nàng, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: “Bổn vương tu luyện đến cấp hai, dùng sáu tháng, còn nhớ rõ lúc ấy lão sư nói, tốc độ tu luyện của bổn vương từ xưa đến nay là đệ nhất, hiện tại kỷ lục này bị ngươi phá vỡ.”

Hắn trên người ẩn ẩn có mùi hương nhàn nhạt, không hề chớp mắt mà ngóng nhìn nàng, ánh mắt thần bí, lộng lẫy như sao trời.

Ngay cả Nam Cung đều dùng sáu tháng mới đến cấp hai, mình chỉ dùng hơn nửa tháng… Tô Lạc khóe miệng mở rộng, lại mở rộng, cuối cùng thật sự kiềm chế hết mình để không được vui quá đến mức cười ra tiếng.

“Phanh!” Nam Cung Lưu Vân chụp đầu nàng, mắt đẹp mang theo nghiêm túc cẩn thận: “Nha đầu, mặc kệ ngươi luyện như thế nào, nhưng phải nhớ kỹ, phải đi theo chính đạo. Tu luyện không phải một sớm một chiều, mà yêu cầu năm tháng dài lâu, càng về sau tâm ma càng khó khắc phục, ngươi hiểu chứ?”

Chẳng lẽ Nam Cung tưởng nàng đi theo con đường tà mà ngoại đạo sao? Kỳ thật, nàng rõ ràng tu luyện Đại Hư Không Thủ Ấn của Thần Long đại nhân, hơn nữa phối hợp với thời gian vô hạn trong không gian, mới có được tốc độ tu luyện như vậy.

Tô Lạc muốn nói lại thôi, có nên nói chuyện về Thần Long đại nhân hay không? Nếu nói ra, thân phận của Tiểu Thần Long chỉ sợ cũng không giữ được… Nam Cung Lưu Vân, hắn đáng để nảm mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm sao?

Trong nháy mắt… Tô Lạc do dự.

Đôi mắt sáng rực của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt ảm đạm, trong lười biếng lại lộ ra vết thương nhàn nhạt, hắn mạnh mẽ xoa đầu nàng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Nghĩ cái gì chứ? Yên tâm, bổn vương sao có thể mơ ước công pháp tu luyện của ngươi?”

“Ta…”Chỉ như vậy trong nháy mắt, Tô Lạc dường như muốn buột miệng thốt ra, nhưng trong đầu nàng lại bỗng nhiên thoảng qua một gương mặt tinh xảo.

Đó là thanh mai trúc mã của hắn, người mà hắn che chở sủng nịch.

Nàng rất muốn hỏi, nếu nàng nói với hắn, như vậy nếu có một ngày Dao Trì tiên tử ép hỏi hắn, hắn sẽ nói sao?

Do dự trong nháy mắt đó, lời đã đến bên môi lại ngừng lại.

Nàng không muốn nghĩ đến lòng người hiểm ác như ậy, cũng không đành lòng lấy bí mật này thăm dò Nam Cung, như vậy quá tàn nhẫn.

Vẫn là không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm… Nam Cung Lưu Vân quay đầu đi.

Bên ngoài xuân về hoa nở, ánh mặt trời tỏa sáng, nhưng hắn lại không cảm giác được ấm áp, loại cảm giác này bị đè nén này khiến tâm tình của hắn trong nháy mắt tuột xuống đáy vực.

“Nam Cung…” Chú ý tới cảm xúc của hắn không tốt, Tô Lạc muốn tiến lên an ủi.

“Nha đầu ngốc, dọn dẹp một chút ra ngoài, miễn cho bị cảm.” Nam Cung vẻ mặt ôn hoà thoải mái xoa đầu nàng, động tác vẫn nhẹ nhàng như trước, đáy mắt vẫn mang theo sủng nịch, nhưng lại làm Tô Lạc vô cùng đau lòng.