Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 230




Bởi vì hắn nhìn thấy một màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện trên khối nguyên thạch nhỏ như quả trứng gà đó.

Màu xanh lá hay là màu xanh biếc? Không thấy rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối chắc chắn là có màu!

Mà lúc này, ánh mắt Lão Trần cũng mang theo vài phần nghiêm túc, hắn thả chậm tốc độ ma sát, mài mài thật cẩn thận.

Thực mau, tinh thạch bị che dấu dưới lớp đá màu xám đã hiện lên trước mắt mọi người.

Tinh thạch xanh biếc có lẫn xanh lá?

Này. này. này… Quả thực quá khủng bố!

Chỉ là tinh thạch màu xanh lá là đã vô cùng khó có được, ở trên đại lục quả thực là vạn kim khó cầu, nhưng viên trước mắt này không chỉ có là màu xanh lá mà còn mang theo màu xanh biếc nữa!

Trong màu xanh lá có màu xanh biếc, đã có thể xem như là tinh thạch màu xanh biếc rồi, đây chính là giá trị năm vạn kim đó!

Liễu Thừa Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn, hai mắt biến thành màu đen, dường như muốn ngất đi.

Sao có thể chứ! Quả thực là khiến người khác không thể tưởng tượng! Cục đá đó rõ ràng chính là phế liệu mà hắn vứt bỏ không cần!

Trời ơi, hắn bán tinh thạch màu xanh biếc giá trị năm trăm vạn kim cho người khác với giá một ngàn đồng vàng… Giờ phút này, Liễu Thừa Phong thật là hối hận đến mức ruột cũng tái luôn, hắn hận không thể nhào qua cướp lại khối tinh thạch đó.

“Trần bá bá có tay nghề thật tốt, vận may thật mạnh mẽ, nếu không phải ngài ra tay, tinh thạch này mà do ta cắt chắc chắn sẽ hư.” Tô Lạc bình tĩnh, vẫn mỉm cười như lúc ban đầu, không thay đổi chút nào.

Lão Trần thấy Tô Lạc thong dong bình tĩnh như vậy, lại đối lập với bộ dáng đấm ngực dậm chân của Liễu Thừa Phong, đôi mắt híp lại: “Cầm lấy.”

“Dạ.” Tô Lạc cầm lấy khối tinh thạch, cẩn thận thưởng thức.

Viên tinh thạch xanh biếc pha xanh lá này chỉ to bằng quả trứng bồ câu, nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp đá, thoạt nhìn thật rực rỡ lung linh, hơn nữa có thể rõ ràng cảm giác được linh khí nồng nặc trên người nó.

Liễu Thừa Phong nhìn chằm chằm Tô Lạc, đôi mắt vốn vui sướng khi người gặp họa bây giờ lại che kín khói mù lạnh lẽo.

Tô Lạc ngước mắt, lãnh nhạt nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào, chỉ làm trò lấy hai cái túi tiền về, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi thua.”

Sắc mặt Liễu Thừa Phong càng khó coi!

Thật vất vả mới lấy lại được một ngàn đồng vàng, lại bị nha đầu này lấy về dễ dàng như vậy.

Huống chi… Liễu Thừa Phong nhìn chằm chằm viên tinh thạch kia, hận không thể nhào lên đoạt lấy, chiếm làm của riêng.

Nó là của hắn… Không, vốn dĩ chính là của hắn!

Liễu Thừa Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nương, ngươi ra giá khối tinh thạch này đi.”

“Làm gì?” Tô Lạc tức giận trừng hắn một cái.

“Bán cho ta, mặc kệ ngươi ra giá bao nhiêu, bán cho ta!” Liễu Thừa Phong cắn răng, gằn từng chữ một phun ra những lời này. Cặp mắt đỏ đậm tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tô Lạc, giống như một khi Tô Lạc cự tuyệt, hắn sẽ không chút do dự nhào lên bóp chết nàng.

Tô Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cạn lời nhìn Liễu Thừa Phong: “Ta nói Liễu nhị công tử, sao ngươi kì vậy? Sao cứ muốn mua đồ của ta vậy?”

Tô Lạc bẻ ngón tay quở trách: “Đầu tiên là bức ta bán tinh thạch màu đỏ cho ngươi, sau lại bức ta bán linh sủng cho ngươi, bây giờ lại trở mặt, uy hiếp ta bán tinh thạch xanh biếc cho ngươi. Ta nói Liễu nhị công tử, ngươi tốt xấu cũng là con vợ cả của phủ Thừa tướng, sao lúc nào cũng hành xử như không hiểu việc đời như vậy?”