Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1142




Xích Tiêu Kiếm, là kiếm của nam nhân. Nếu có thể lấy được, như vậy ở cửa thứ chín, hắn sẽ có nhiều khả năng có thể bảo hộ Dao Dao hơn.

Nhưng mà, Lý Dao Dao lại hoàn toàn không thể lý giải khổ tâm của hắn, ngược lại còn chửi hắn thậm tệ trong lòng.

Khi Tư Đồ Minh cầm lấy chuôi kiếm của Xích Tiêu Kiếm, Lý Dao Dao khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm tự nói: “Rút không được, rút không được, rút không được…” 

Thanh âm của nàng rất nhỏ, Tư Đồ Minh đặt toàn bộ lực chú ý lên Xích Tiêu Kiếm nên không nghe thấy, nếu hắn nghe thấy, chắc sẽ trực tiếp phun một búng máu lên Xích Tiêu Kiếm.

Nhưng mà, Tô Lạc đứng ở bên người Lý Dao Dao lại nghe thấy rõ ràng, nàng khó có thể lý giải mà nhìn Lý Dao Dao một cái.

Nam Cung Lưu Vân cũng không biết nên nói gì mà lắc đầu. 

“Thanh kiếm này phải là của tam sư huynh.” Lý Dao Dao hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái: “Trừng Ảnh Kiếm, phải là của ta!”

Tô Lạc trước hết đồng tình mà nhìn Tư Đồ Minh một cái: “Lý Dao Dao, ngươi sau khi chết sẽ xuống địa ngục.”

Tư Đồ Minh đối xử tốt với nàng như vậy, nếu Lý Dao Dao hiện tại muốn trái tim của Tư Đồ Minh, hắn tuyệt đối sẽ tự mình động thủ, một đao đâm xuống đào ra trái tim nóng hôi hổi tự mình đưa cho Lý Dao Dao. 

Nhưng mà, Tư Đồ Minh luôn khăng khăng một mực với nàng như vậy, nàng thế nhưng còn trách móc nặng nề, thật sự là… Tô Lạc cũng không biết nên nói như thế nào mới đúng.

“Người rat ay hoành đao đoạt ái, sau khi chết mới phải xuống địa ngục!” Lý Dao Dao căm tức nhìn Tô Lạc: “Nếu không phải tại ngươi, tam sư huynh sao có thể sẽ di tình biệt luyến!”

Nam Cung Lưu Vân nhíu lại mày kiếm, hắn một tay kéo Tô Lạc vào trong lòng ngực, nói nhỏ với nàng: “Không cần chắp kẻ điên, kẻo thân phận cũng bị kéo thấp xuống.” 

“Ừ.” Tô Lạc thích ý mà dựa vào đầu vai của hắn, nhìn Lý Dao Dao cười sáng lạn, nhẹ nhàng tùy ý mà nói: “Ta nghe ngươi, không cùng kẻ điên chấp nhặt.”

Kẻ điên?

Lý Dao Dao nghe thấy thế, chỉ cảm thấy máu tươi toàn thân trong nháy mắt đọng lại thành hàn băng ngàn năm. 

Nàng tâm tâm niệm niệm làm tất cả mọi thứ vì tam sư huynh, nhưng ở trong mắt hắn, mình lại là… kẻ điên?

Lý Dao Dao lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

Hai mắt nàng mờ mịt, thần sắc dại ra, ngây ngốc đứng ở kia, không khác gì một người điên. 

Lúc này, quá trình rút kiếm của Tư Đồ Minh đã tới lúc kết thúc.

“Lên!” Tư Đồ Minh chợt quát một tiếng.

Bỗng nhiên, một lực lượng cường đại đánh thẳng về phía thân thể của Tư Đồ Minh, cổ lực lượng này có lực phá hoại kinh người, chạy tán loạn khắp người Tư Đồ Minh! 

Mọi người đứng khá gần, có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm xương cốt bị chấn đến lệch vỡ từ trên người Tư Đồ Minh.

Sắc mặt Tư Đồ Minh đỏ lên, hai mắt xuất hiện tơ máu, có thể thấy được hắn đã dùng hết toàn lực.

Mặc kệ lực lương kia va chạm như thế nào, hắn vẫn luôn trụ vững hai chân, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã bất động tại chỗ. 

Tử Nghiên thấp giọng nói: “Thì ra thực lực của Nhị sư huynh đã cao đến mức này, xem ra chuôi Xích Tiêu Kiếm này sẽ là của hắn.” Mấy cửa lúc trước, hắn cũng không phát huy trình độ tối cao như vậy.

Tô Lạc lại lắc đầu: “Ta không nghĩ như vậy.”

Tử Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Ý của ngươi là, hắn không lấy được thanh kiếm này?” 

Tô Lạc nhợt nhạt cười: “Xích Tiêu Kiếm ngạo khí tận trời, kiệt ngạo khó thuần, Tư Đồ Minh dùng phương thức nước ấm nấu ếch mà thuần phục nó, sao có thể thuần phục được chứ? Ngươi chờ xem, không tới một nén nhang, hắn sẽ từ bỏ.”

Không phải ánh mắt của Tô Lạc tốt đến mức có thể nhìn thấu Xích Tiêu Kiếm, mà là hòn đá nhỏ trong không gian của nàng đánh giá như vậy.

Không thể nghi ngờ ánh mắt của hòn đá nhỏ được.