Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1125




“Câu thứ ba. Ngươi, lên đây.” Thất công tử tùy ý chỉ, liền chỉ về phí Bắc Thần Ảnh.

Trong lòng Tô Lạc chợt lo lắng.

Lý Dao Dao bị mất cánh tay, nàng không để ý, nhưng Bắc Thần Ảnh nếu như xảy ra chuyện... 

Nhưng Bắc Thần Ảnh là người thông minh, chưa chắc không thể đoán ra. Tô Lạc thầm nghĩ.

Bắc Thần Ảnh bước lên phía trước mấy bước về phía Thất công tử.

Thần sắc đan định, vô cùng tự tin, không nhìn ra sự lo lắng sợ hãi nào, thậm chí còn nóng lòng muốn thử. 

Đúng vậy, hắn cũng là hậu duệ Thế gia, là người tài giỏi, thông minh, bản thân lại suy nghĩ nhiều quá rồi. Trong lòng Tô Lạc tự cười bản thân quan tâm quá.

Sự chú ý của Thất công tử vẫn chỉ tập trung vào chiếc cần câu, hắn ngẩn đầu nhìn, ánh mắt lướt qua đúng chỗ Tô Lạc, liền lộ ra vẻ hài hước.

Tô Lạc khẽ nhướng mày. 

Không biết có phải là do ảo giác không, nàng luôn cảm thấy vị Thất công tử này có quen biết nàng... người này rốt cuộc là ai?

Trong lúc Tô Lạc đang suy nghĩ không hiểu, Thất công tử đã ra đề.

“Nhìn phần trên của nha đầu đó, ta ra cho ngươi một câu hỏi đơn giản vậy.” Giọng của Thất công tử lãnh đạm, dường như có chút thờ ơ. 

Nhìn phần trên của nha đầu đó? Nha đầu nào?

Không chỉ Bắc Thần Ảnh không hiểu, mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng đều không hiểu... nếu như có nha đầu đó,

Nhưng, đối với ánh mắt thâm sâu thần bí của Thất công tử, ai cũng không dám hỏi nha đầu đó là ai. 

Nam Cung Lưu Vân kéo chặt tay Tô Lạc.

Vừa rồi Thất công tử hình như có liếc qua Tô Lạc mấy lần, người bên cạnh có lẽ không rõ điều này, nhưng Nam Cung Lưu Vân luôn để ý tới Tô Lạc lẽ nào lại không phát hiện ra?

Nha đầu mà Thất công tử nhắc tới, ngoài Lạc Lạc ra chẳng có ai nữa. 

Nam Cung Lưu Vân khoát một tay thành vòng tròn, vòng lên để Tô Lạc ôm trọn lấy Tô Lạc.

Thất công tử nhướng mày như cười lại như không, chẳng nói lời nào.

Nam Cung Lưu Vân khẽ nhíu mày, nhưng nếu như đối phương không ra tay, thì hắn cũng không ngốc là lên tiếng trước. 

Nếu như là người bên cạnh, Thất công tử sẽ tỏ ra thờ ơ khoog đếm xỉa tới, nhưng đối với Nam Cung Lưu Vân, dựa vào trình độ tu luyện của hắn, thì vẫn nên thận trọng mấy phần thì hơn. Quân tử có nét đẹp của người trưởng thành, chuyện kết thành uyên ương chỉ có cha mẹ mới có quyền định  đoạt, hắn mới không uổng làm tiểu nhân.

Thất công tử liền thu ý nghĩ đó lại, chậm rãi đưa ra Bắc Thần Ảnh một câu hỏi: “Có một cây cầu, có trọng tải 80kg, nếu vượt quá sẽ sụt. Bây giờ có một người nặng 75 kg, hắn cần mang hai quả cầu nặng 2.6kg qua cầu, không có bất kỳ dụng cụ nào, hỏi làm sao anh ta có thể mang hai quả cầu đó qua cầu cùng một lúc?”

“Hả?” Sau khi Bắc Thần Ảnh nghe xong câu hỏi, trong đầu hắn liện hiện lên một dấu hỏi lớn. 

Trong một lần có thể mang hai quả cầu nặng như thế sao? Bắc Thần Ảnh vò vò đầu. Căn bản là không có cách nào mang qua, nếu như cầm cả hai quả cầu qua cùng một lúc, thì không phải câu cầu sẽ bị sụt xuống sao?

Lúc này, từng giây từng phút một đang trôi qua.

Trên trán Bắc Thần Ảnh liền vã mồ hôi lạnh. 

Hắn nhìn về phía Tô Lạc.

Tô Lạc trộn làm động tác ném bóng.

Trong nháy mắt! 

Ánh mắt Bắc Thần Ảnh chợt sáng lên!

Hắn cũng không phải tên ngốc,  vừa nhìn liền biết Tô Lạc đang nhắc mình.

Một câu hỏi quá dễ, hắn làm sao lại bị buộc chặt suy nghĩ một chỗ được chứ! Bắc Thần Ảnh vỗ mạnh vào đầu mình, lớn tiếng trả lời: “Đáp anh chính là vứt một quả cầu qua trước, sau khi quả cầu đó rơi xuống lại vứt quả còn lại qua, như vậy cầu sẽ không bị sụt, trả lời xong!”