Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1122




Nếu như là những người đàn ông bình thường, thì ai có thể cưỡng lại trước vẻ nhu mì của nàng chứ?

Lúc này, Thất công tử lãnh đạm cười, hắn tùy ý liếc qua chỗ Nam Cung Lưu Vân, điềm đạm hỏi: “Nếu như có người có thể trả lời giúp cũng được, không vấn đề gì, nhưng cho dù đáp án là đúng hay là sai, thì người trả lời giúp cũng sẽ phải nhận sự trừng phạt.”

Thất công tử nhìn Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt như cười lại như không cười. 

Ánh mắt đen láy của Nam Cung Lưu Vân liền liếc nhìn lại Thất công tử.

Ánh mắt sắc lạnh như băng lạnh nghìn năm, sát khí đùng đùng, khiến người đối diện cảm thấy không lạnh mà run. Cho dù vị Thất công tử này có thực lực cao cường thâm sâu, trong lòng cũng bất giác khẽ lặng người lại.

Dù sao thì cũng là nhân vật tầm cỡ. Vốn dĩ hắn vẫn đánh giá cao Nam Cung Lưu Vân, nhưng bây giờ lại càng khâm phục hơn nữa. 

Trên đợi này, lại có người lại có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi, đợi khi người thành trưởng thành hơn, đến lúc đó không biết sẽ còn đáng sợ tới nhường nào?

Thất công tử nhìn Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm cười, thu ánh mắt lại, chuyển sự chú ý trở lại chiếc cần câu trong tay.

Đột nhiên...chiếc phao câu khẽ chìm xuống. 

Điều này có nghĩa rằng cá đã cắn câu.

Thất công tử nhìn về phía Lý Dao Dao, lạnh lùng cười, nhắc nhở một câu: “Thời gian đã hết.”

Không phải chứ? Hắn chỉ cần kéo cần câu cá trong tay lên, thì có nghĩa là thời gian đã kết thúc rồi sao. 

“Tam sư huynh...” Lý Dao Dao lo lắng tới phát khóc!

Tô Lạc liền nhìn nàng ta chế giễu, lạnh lùng cong miệng lên nói: “Lý Dao Dao, nếu như Nam Cung Lưu Vân trả lời thay ngươi, thì cho dù hắn có trả lời được hay không tới lúc đó người chịu phạt vẫn là hắn, ngươi làm sao lại ích kỷ như vậy chứ?”

Lời nói lạnh đạm mà tàn nhẫn, đã khiến cho Lý Dao Dao như bừng tỉnh. 

Cho dù Nam Cung Lưu Vân không bị phạt, hắn cũng không thể mở miệng mà nhắc cho nàng biết, huống hồ bây giờ còn có sự hạn chế?

Ánh mắt của Thât công tử dịch chuyển giữa Tô Lạc và Lý Dao Dao, đột nhiên hắn cười một cách xảo quyệt, tay động vào cần câu, một cái đuôi cá màu xanh liền xuất hiện trên cần câu của hắn.

Con cá đó giẫy liên hồi, 

“Ngươi thua rồi.” Ngón tay Thất công tử khẽ cử động, con cá đó liền rời khỏi cần câu, bị bỏ vào chiếc giỏ câu cá màu bạc.

Lý Dao Dao chết lặng, đứng sững người tại chỗ.

Nàng mở miệng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thất công tử, lại không thể nói ra bất kỳ lời nào. 

“Ta, ta thua rồi...” Lý Dao Dao yếu đuối chụp mắt xuống.

Nàng cảm thấy, chỉ cần nàng tỏ ra vẻ đáng thương, thì cho dù đối phương có muốn phạt, cũng không ra tay mạnh.

“Vậy, ngươi biết cần phải làm thế nào rồi chứ?” Thất công tử bực mình cau mày. 

“Ta... ta biết rồi.” Lý Dao Dao cắn răng, yếu đuối tháo chiếc vòng từ trên tay phải xuống, đưa về phía trước.

Vẻ mặt Thất công tử không đoán định.

“Ý gì?” Trong câu nói ẩn chứa vào phần tức giận. 

Trong lòng Lý Dao Dao có chút bất an, nhưng vẫn dũng cảm nói: “Chiếc vòng tay thông tâm này có thể hút linh lực xung quanh để trở thành linh lực của mình, là pháp bảo chuyên dụng để tu luyện, đây là đồ quý giá nhất của ta rồi, bây giờ đưa nó cho ngài...”

Vừa rồi Thất công tử đã nói, nếu như thua, phải để lại một món đồ mang trên người, bây giờ nàng đã để lại chiếc vòng tay thông tâm mà nàng cho là quý giá nhất, như vậy là đủ rồi chứ?

Lý Dao Dao nghĩ như vậy, trong lòng càng có chút tự tin hơn. 

Nàng nghiêng đầu nhìn Thất công tử.

Thất công tử lúc này hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi phản ứng lại, liền dùng ánh mắt nhìn những kẻ ngu ngốc nhìn nàng, vẻ cười mà lại như không chỉ tay vào chiếc vòng tay thông tâm đó: “Đây là thứ quý giá nhất trên người ngươi sao?”

“Ừ!” Lý Dao Dao gật đầu lia lịa. Lần này nàng quả thật không có nói dối.