Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1107




Nơi này có nhiệt độ cao vô cùng, chỉ vừa mới đứng có chốc lát thôi mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Tô Lạc nhàn nhạt mà nhìn Lý Dao Dao một cái, thong thả ung dung mà mở miệng: “Tại cửa thứ năm, Cửu Trọng Điện cũng không có chỉ dẫn, đều là do tự chúng ta tìm được đường đi.”

“Chẳng lẽ là điện chủ của Cửu Trọng Điện bị Lý Dao Dao chọc giận? Sau này sẽ mặc kệ chúng ta?” Tử Nghiên ăn ý mười phần mà nói tiếp. 

Tô Lạc chỉ cười không nói.

Trong lúc nhất thời, mọi tầm mắt tất cả đều tập trung đến trên người Lý Dao Dao.

Lý Dao Dao bị nhìn đến mức da đầu tê dại, ra vẻ cường ngạnh, gân cổ lên cãi: “Các ngươi nhìn ta làm gì! Ta cũng không có sai!” 

“Không phải ngươi sai, chẳng lẽ là chúng ta sai?” Tử Nghiên hừ lạnh một tiếng.

“Nếu không phải ngươi chọc giận điện chủ của Cửu Trọng Điện, lão nhân gia sao sẽ không xuất hiện?” Bắc Thần Ảnh hùng hổ doạ người.

“Lý Dao Dao, ngươi nói hiện tại phải làm sao đây?” Cùng Lý Dao Dao là một trận doanh, Lạc Điệp Y không kiên nhẫn mà trừng nàng. 

Lạc Hạo Thần đen mặt, ánh mắt âm trầm.

Lý Dao Dao đứng thẳng sống lưng, lãnh ngạo mà nâng cằm: “Làm sao ta biết phải làm sao chứ? Ai lợi hại thì các ngươi hỏi người đó đi!”

Đúng lúc này, Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt lên tiếng. 

“Địch tấn công. Chuẩn bị”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng là, mọi người lại có cảm giác khẩn trương như đã đánh thật.

“Địch ở đâu?” Bắc Thần Ảnh hỏi. 

“Chú ý dưới chân.” Nam Cung Lưu Vân lời ít mà ý nhiều.

Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở dưới chân.

Quả nhiên, qua thời gian một chén trà nhỏ, cảm giác nguy hiểm đã tràn vào trong lòng mọi người. 

Lúc này, Tư Đồ Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái.

Cấp mười và cấp chín chênh lệch đến tột lớn tới mức nào? Mười phút trước, Nam Cung cũng đã nhận thấy được nguy hiểm, mà mình phải đến tận mười phút sau mới cảm thấy được.

Không nghĩ tới, chỉ mới hai năm ngắn ngủi, Nam Cung vốn không bằng mình cũng đã ném mình xa tích tắp. 

Một loại cảm xúc bi thương và ghen ghét đan chéo lẫn nhau xuất hiện trong lòng Tư Đồ Minh.

“Không muốn chết thì tập trung một chút.” Nam Cung Lưu Vân nhìn Tư Đồ Minh một cái, thanh âm lãnh ngạo.

“Tạ Tam sư đệ quan tâm.” Tư Đồ Minh cảm thấy, vị Tam sư đệ này cũng không bạc tình như trong tưởng tượng, nói vậy hắn đối với Dao Dao… 

Nhưng mà, câu kế tiếp của Nam Cung Lưu Vân tức khắc đã đả kích hoàn toàn tưởng tượng của hắn.

Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân đạm nhiên mà cong mi: “Nếu ngươi chết, chẳng lẽ ta phải giải quyết cục diện rối rắm ngươi để lại? Đương nhiên, nếu ngươi chết ở cửa thứ chín thì lại là chuyện khác.”

Tư Đồ Minh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu! 

Thì ra là thế! Nếu mình chết, hắn không thể không bảo hộ Dao Dao đến cửa thứ chín, đây mới là chuyện hắn quan tâm! Hắn không muốn bảo hộ Dao Dao!

Tư Đồ Minh nắm chặt hai tay bên người mình, đáy mắt tràn đầy tơ máu đỏ đậm, hung tợn mà trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân lại không có thời gian để ý hắn có phẫn nộ hay không, lúc này hắn dùng toàn bộ tâm thần và lực chú ý để bảo hộ Tô Lạc. 

Quả thật bên người Tô Lạc đã có hai con linh sủng mạnh mẽ và một linh sủng thực vật biến dị hai lần, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bảo hộ nhiều đến cỡ nào cũng không đủ.

Nhưng vào lúc này, cồn cát màu vàng dưới chân bọn họ nhanh chóng phồng lên, ngay sau đó lại nhanh chóng biến mất.

Bỗng nhiên, Lý Dao Dao đang được Tư Đồ Minh bảo vệ ở sau lưng phát ra tiếng thét chói tai. 

“A! Không cần cắn chân ta!”

Lý Dao Dao bị dọa đến nhảy lên cao, kiếm trong tay nhanh chóng vung lên, con vật nhỏ kia ngay lập tức đã bị cắt thành hai miếng!