Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 65-2: Cài này gọi là tận dụng triệt để




Editor: --Tứ Minh--

Thấy không thể lập tức gặp được mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vui sướng xụ xuống, tiếp tục chơi với Tiểu Bạch. Nhưng mà, cảm giác trong đầu đầy nghi vấn không có được câu trả lời, khó chịu giống như bị mèo cào vậy.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên chỉ xem Tiểu Tư Mặc vì không thấy được Dạ Hi mà buồn bực, vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Lập tức ngồi xổm xuống, học dáng vẻ của Tiểu Tư Mặc ngồi ở ngưỡng cửa, tốt bụng an ủi nói: "Tiểu Tư Mặc, hiện tại mẫu tại có việc, để phụ.... Không, để thúc thúc chơi với ngươi được không?"

Nghe vậy, trong mắt Quân Tư Mặc lại lóe lên chút hưng phấn, nhưng lại nhanh chóng sụp xuống. Tên thái giám này chắc chắn là đang lừa câu, giống như Tiểu Vân Tử và ăn mày, nói chơi đùa cùng với cậu, kết quả, cậu chỉ hỏi có mấy câu, còn chưa kịp bắt đầu chơi đùa, đã chạy mất tăm.

"Vẫn là thôi đi, tự ta chơi đùa cũng được." Quân Tư Mặc không có sức lực từ chối.

"Làm sao, thấy ngươi thật giống như không vui!" Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi, trong lòng đã sớm mắng Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp một lần, không phải để cho bọn họ chơi đùa cùng Tiểu Tư Mặc sao? Làm sao lại để cho cậu không vui.

"Không có, chỉ là ta có chuyện không nghĩ ra." vấn đề này đã quấy nhiễu hắn đã lâu, bỗng nhiên, Quân Tư Mặc giống như phát hiện ra điều gì, vẻ mặt vốn ỉu xìu lại một lần nữa phát ra ánh sáng.

Thúc thúc này cũng là thái giám, hơn nữa còn là một thái giám thành thực, có lẽ sẽ trả lời vấn đề của cậu.

Vì vậy, Tiểu Tư Mặc đáng yêu nhìn Quân Mặc Hiên.

Từ ánh mắt kia, Quân Mặc Hiên nhìn thấy ân cần, trực giác nói cho hắn biết, lời nói tiếp theo của Quân Tư Mặc chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Quả nhiên, vấn đề kế tiếp của Quân Tư Mặc quả thật làm cho hắn dở khóc dở cười.

Chỉ thấy, Quân Tư Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, mắt to linh động con ngươi đảo loạn nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng, mới lên tiếng hỏi: "Thúc thúc, ngươi cũng là thái giám đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có chim hay không? Lần trước ta nhìn thấy Tiểu Vân Tử đi nhà cầu, lại có chim!"

Tiểu Thanh Tử nói qua, vấn đề này là chuyện riêng tư của người khác, không thể tùy tiện hỏi! Tuy nhiên tên thái giám này thành thật, chắc không có chuyện gì.

Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên ngây ngốc nhìn nhi tử nhà mình, hắn có thể đừng nói ra những lời nói kinh người như vậy hay không. Vân Thanh Phong chết tiệt đi nhà vệ sinh không thể đi xa một chút sao? Qủa thực là độc hại cây non mà.

Thấy Quân Mặc Hiên không trả lời chính mình, Tiểu Tư Mặc tiếp tục truy hỏi: "Thúc thúc, mau nói cho ta biết nhanh lên, cuối cùng ngươi có chim hay không, Tiểu Thanh Tử nói không có chim thì không phải là nam nhân, sau này còn không thể sinh đươc nhi tử."

Quân Tư Mặc thông minh đổi tất cả câu hỏi thành câu trần thuật. Sáng sớm hôm nay, hắn hỏi Tiểu Thanh Tử không có chim có phải là nam nhân hay không? Có thể sinh được nhi tử hay không? Thế nhưng Tiểu Thanh Tử cũng không để ý đến hắn.

Lần này, hắn phải thay đổi một phương thức hỏi khác, tuy nhiên chỉ là mượn danh tiếng của Tiểu Thanh Tử để dùng một chút, chắc không có vấn đề gì.

Thật tình không biết, hành vi vô tâm của Quân Tư Mặc, lại hại chết Vân Thanh Phong.

Lúc này, Quân Mặc Hiên đang dở khóc dở cười thật muốn lớn tiếng rít gào, không có chim, thì tên tiểu tử thúi ngươi này là đi ra thế nào. Tuy nhiên, lời này, hắn cũng chỉ có thể nói ở trong lòng.

Chỉ  giả vờ bình tĩnh hỏi: "Tiểu Tư Mặc, nói cho thúc thúc, những lời này là ai nói cho ngươi biết?" Mặc dù, vẻ mặt của Quân Mặc Hiên đã rất bình tĩnh.

Thế nhưng Quân Tư Mặc vẫn phát hiện trong giọng nói có một chút ý tứ cắn răng nghiến lợi. Nghĩ đến lời nói vừa rồi chắc chắn không phải là lời nói có ích, làm cho vị thúc thúc này tổn thương lòng tự ái.

Ăn mày nói không sai, vấn đề này quả nhiên tổn thương đến lòng tự ái, tuy nhiên, Quân Tư Mặc hắn là ai, tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện bẩn thỉu này là do hắn làm.

Vì vậy, một lần nữa thay đổi thành gương mặt vô tội, thành thực nói ra: "Thúc thúc, những thứ này đều là Tiểu Thanh Tử nói cho ta biết, hắn để cho ta đừng đi hỏi những người khác, thế nhưng ta tò mò, không nhịn được nên hỏi."

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên vẻ tàn khốc, Vân Thanh Phong, hắn thật đúng là có năng lực, đã vậy còn dạy cho nhi tử của hắn.

"Tiểu Tư Mặc, Tiểu Thanh Tử cố ý chỉnh ngươi đấy? Những thứ này đều là nói bậy, nếu ngươi đi hỏi người khác như vậy, là hành vi của đứa trẻ hư, để phụ thân ngươi biết được sẽ bị đánh." Vẻ mặt Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói, nếu lúc này không phải sợ bại lộ thân phận, hắn xác định chắc chắn sẽ nhấc Quân Tư Mặc lên đánh cho một trận.

Thật sao? Tiểu Tư Mặc mới không cần làm hài tử hư đâu? Đều là lỗi của Tiểu Thanh Tử, hắn không để cho mình thấy xuỵt xuỵt, Tiểu Tư Mặc cũng sẽ không tò mò như thế? Sẽ không tò mò, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung, ngay cả chuyện mẫu thân phân phó cũng quên.

Cũng không phải sao? Lúc tách ra, mẫu thân để cho hắn quấy rối hoàng cung, thế nhưng hắn vẫn chưa làm gì đâu. Không được, ngày hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, sau đó thì hăng hái làm việc.

"Thúc thúc, ngươi vẫn nên nói cho Tiểu Tư Mặc biết đi, vì sao thái giám của Thiên Linh đều có chim, còn thái giám của Thiên Thần chúng ta lại không có, lần trước ta nhìn thấy." Quân Tư Mặc đáng yêu nói. Ánh mắt ngây thơ vô tội này, thật đúng là không muốn làm chuyện xấu.

Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên hung hăng co quắp, tiểu tử này hoàn toàn chính là một đóa kỳ hoa, lại cùng hắn kéo dài tiếp, có lẽ hắn sẽ bị tức chết mất. Vì vậy, Quân Mặc Hiên đáng trống lảng, lên tiếng nói: "Tiểu Tư Mặc, chắc mẫu thân của ngươi đã làm xong việc rồi, chúng ta đi tìm nàng đi."

Nói xong, xem nhẹ ánh mắt tò mò của Quân Tư Mặc, lôi kéo hắn rời khỏi Quân Lan Các.

Mà bên kia, Dạ Hi đã sớm chờ đợi không được thiếu chút nữa là đánh người, khoảng cách giữa Quân Lan Các và U Lam Các rất xa sao? Cũng sắp hai canh giờ rồi, Quân Mặc Hiên vẫn chưa về.

Dạ Hi lại chờ một lát, mới thấy Quân Mặc Hiên mặt mũi đen xì đi ở phía trước, đi theo ở phía sau là Quân Tư Mặc đang ghé vào trên lưng Tiểu Bạch ngủ!

Thực sự là nửa phút cũng không buông tha, Dạ Hi oán thầm trong lòng.

"Tiểu Tư Mặc, chuyện mẫu thân giao phó làm tốt chưa?" Dạ Hi giọng nói không đổi nói. Chờ đợi hắn lâu như vậy, thật vất vả mới thấy đến, thế nhưng lại còn đang ngủ.

Nghĩ vậy, Dạ Hi giận ghê gớm.

Nghe thấy giọng nói của mẫu thân nhà mình, Tiểu Tư Mặc đang chìm trong giấc mộng lập tức giật mình tỉnh giấc. Buồn ngủ tan hết, bật người vẻ mặt thay vào nụ cười chân chó, lấy lòng nói: "Ha ha, mẫu thân, Tiểu Tư Mặc đang suy nghĩ, làm sao để cho hoàng cũng Thiên Linh náo nhiệt lên."

Đang suy nghĩ? Đang lừa quỷ hả, có vẻ tiểu tử này đơn giản là quên mất chuyện này. Vì vậy, Dạ Hi nghiêm trang dạy dỗ: "Tiểu tử thối, tuổi còn nhỏ mà trí nhớ đã kém như vậy, già rồi thì như thế nào!"

"Mẫu thân, không phải là do trí nhớ của Tiểu Tư Mặc không tốt,  chỉ là.... chỉ là con tạm thời quên mà thôi," Quân Tư Mặc cãi lại nói. Đúng vậy chỉ là tạm thời quên, tuyệt đối không thừa nhận trí nhớ của mình không tốt.

"Thật sao? Vậy sao đi ngủ con lại không quên?" Dạ Hi không tin nói. Tiểu tử thối, đấu võ mồm với lão nương, con còn non lắm.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc khinh bỉ nhìn Dạ Hi, ngủ là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, làm sao hắn có thể quên đươc. Vì vậy lên tiếng cãi lại: "Mẫu thân, thế làm sao người không quên phụ thân."

Ở trong lòng Tiểu Tư Mặc, tầm quan trọng của giấc ngủ sẽ ngang bằng với địa vị của phụ thân trong lòng mẫu thân. Cái này chính là phản ứng bẩm sinh có được hay không.

"A, thì ra tiểu tử con còn có lý do sao? Không có làm tốt chuyện mẫu thân giao phó, nên phạt." Nói xong, Dạ Hi đưa tay túm lấy Tiểu Tư Mặc.

Thân thể bị nhấc lên, Tiểu Tư Mặc thoáng qua kinh hoảng, căng giọng rống to hơn: "Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc sai rồi, người tha cho con đi...."

Quân Tư Mặc còn chưa nói xong, cánh tay của Dạ Hi đã bắt đầu cào ngứa hắn. Trong nháy mắt, tiếng cười của tiểu hài tử vang phá toàn bộ bầu trời U Lam Các.

"Nằm mơ, lần sau còn dám quên chuyện mẫu thân giao phó nữa hay không!" Dạ Hi lên tiếng uy hiếp nói, mà động tác trong tay ác hơn.

Trong chốc lát, Quân Tư Mặc cười đến mức thở không được, chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ.

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên vẫn nhìn hai mẫu tử cãi cọ, trong lòng tràn đầy ấm áp, vứt bỏ những chuyện đáng ghét này, người một nhà sống vớ nhau như thế thực sự cũng không tệ.

Nhưng mà, trong lúc Quân Mặc Hiên đắm chìm trong mơ ước tốt đẹp, Nam Cung Trần biết mất đã lâu lại xuất hiện ở bên ngoài U Lam Các.

"Hi nhi, đã lâu không gặp." Nam Cung Trần ưu nhã đi vào U Lan Các, trên mặt mang nụ cười.

Nhìn thấy người tới, Dạ Hi cùng Quân Tư Mặc đình chỉ đùa giỡn. Quân Tư Mặc thấy là người quen cũ, vẻ mặt kích động chạy tới, hưng phấn nói: "Thúc thúc đầu óc có vấn đề, tại sao thúc lại ở chỗ này!"

Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên xấu hổ, tiểu tử này thật dễ quên, hắn nhớ hắn đã từng nói cho nó biết tên của hắn, cuối cùng lại gọi hắn là thúc thúc có bệnh.

Tuy nhiên, kỳ quái là, lần này Dạ Hi thế nhưng cũng không có lên tiếng sữa lại cho đúng.

Hừ, nếu sửa lại cho đúng mới chính là chuyện kì quái ấy? Thấy Tiểu Tư Mặc, Dạ Hi sẽ nhớ tới chuyện cậu bị trúng độc, tất cả đều là do lão tử của Nam Cung Trần Lão làm ra chuyện tốt. Nàng không trách tội đến trên đầu Nam Cung Trần đã là tốt lắm rồi, đừng trông cây vào nàng sẽ sửa lại xưng hô cho đúng.

Thấy vậy, Nam Cung Trần cũng không để ý, tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế đá ở bên cạch, rót một ly trà cho chính mình, mở miệng nói tự: "Hi nhi, lần này ta lấy độc mà Tiểu Tư Mặc trúng phải là gì ra trao đổi, đêm nay cùng ta đi lên đinh núi Linh Vân ngắm trăng."

Nghe vậy, hai mắt Dạ Hi tỏa sáng, ngắm trăng mà thôi, có thể chấp nhận được, hơn nữa, Quân Mặc Hiên cũng sẽ đi cùng. Nhưng mà, Dạ Hi vừa mới chuẩn bị đáp lại.

Nam Cung Trần mở miệng lần nữa: "Hi nhi, lúc này đây, ta muốn nàng ước hội với một mình ta." Nói xong, Nam Cung Trần bưng chén trà, nhấp một ngụm trà, như đang chờ đợi quyết định của Dạ Hi.

"Được, ta đáp ứng ngươi." Im lặng nửa ngày, Dạ Hi mới lên tiếng. Tin tức của Nam Cung Trần, quá quan trọng đối với Tiểu Tư Mặc, nàng phải đáp lại.

Nghe vậy, khóe miệng Nam Cung Trần nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục lên tiếng: "Đợi đến ban đêm, Bản cung tới đón nàng." Nói xong, Nam Cung Trần đứng dậy rời đi.

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên vẫn cúi đầu đợi khi Nam Cung Trần đi rồi, hai ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Cung Trần, mắng thầm trong lòng: Vô sỉ, tên Nam Cung Trần này quá con mẹ nó vô sỉ, thế nhưng lại muốn một mình ước hội với Hi nhi, nằm mơ đi.

Vì vậy, ánh mắt uất ức của Quân Mặc Hiên nhìn về phía Dạ Hi, hi vọng nàng có thể mang theo chính mình, dù sao hai người cô nam quả nữ, hắn lo lắng. Tuy hắn rất tin tưởng Hi nhi, thế nhưng hắn không tin Nam Cung Trần, nhỡ may hắn sử xuất ám chiêu gì đó, như vậy Hi nhi có thể thảm.

"Đừng nhìn ta, ngươi biết lần này Nam Cung Trần học thông minh, cũng không có nói cho ta biết trước chuyện Tiểu Tư Mặc trúng phải độc gì, thế nên...." Dạ Hi bất đắc dĩ nhún nhún vai, biểu thị không biết làm thế nào.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nhụt chí, trong lòng âm thầm suy xét làm thế nào kiếm cớ được đi cùng. Lúc này, Quân Tư Mặc vẫn im lặng không nói gì nãy giờ mới lên tiếng: "Mẫu thân, Tiểu Bạch muốn đi tiểu một chút, con dẫn nó đi. Ừ, vị thái giám thúc thúc này, ngươi dắt Tiểu Bạch đi có được không?"

Tuy trong lòng Quân Mặc Hiên cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng chưa biểu hiện ra ngoài, mà chính là dắt theo Tiểu Tư Mặc cùng Tiểu Bạch đi đến dưới cây lớn trong hậu viện.

"Nói đi, cố ý tránh đi mẫu thấn ngươi, tìm thúc thúc có chuyện gì?" Thực sự Quân Mặc Hiên cũng không muốn nhiều lời với Tiểu Tư Mặc. Bây giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để phá hư chuyện ước hội tối nay của Hi nhi?

"Thúc thúc, làm sao ngươi biết ta tìm ngươi có việc?" Trong mắt Quân Tư Mặc lóe lên vui sướng, xem ra vị thúc thúc này còn rất thông minh, nhất định có thể với giúp hắn.

Mặc dù, phụ thân của hắn dong dài một chút, hơn nữa còn rất vô sỉ, thế nhưng, dù sao cũng là lão cha của hắn, mẫu thân đi ước hội, hắn tất nhiên phải đi mật báo.

"Thúc thúc, ngươi có thể truyền tin cho phụ thân của ta giúp ta không, nói cho hắn biết mẫu thân muốn đi ước hội cùng dã nam nhân." Quân Tư Mặc thật lòng thỉnh cầu nói.

Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên hiện lên cảm động, quả nhiên là nhi tử ngoan của hắn, thời khắc mấu chốt, còn biết mật báo.

" Được, thúc thúc đáp ứng ngươi, tuy nhiên trước tiên ngươi phải nói cho thúc thúc biết, tại sao phải nói cho phụ thân của ngươi biết?" Quân Mặc Hiên tò mò hỏi.

Thấy thế, Quân Tư Mặc khinh bỉ liếc mắt nhìn Quân Mặc Hiên, trong lòng oán thầm: Thái giám chính là thái giám, làm sao biết được cay đắng của phụ thân hắn.

Vì vậy, lời nói thấm thía giải thích: "Mẫu thân ưu tú như vậy, người thích nàng, chắc chắn rất nhiều! Ta muốn giúp phụ thân trông coi một chút, nếu không với bộ dạng thê nô của phụ thân ta, chắc chắn sẽ bị mẫu thân ăn gắt gao. Nhỡ may mẫu thân chịu không nổi mê hoặc, cùng người khác chạy mất, chẳng phải ta đây phải không chết."

Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên không biết nên khóc hay nên cười, xin hỏi, hắn làm thê nô thì cũng chẳng có một xu quan hệ đến chuyện không quản được nữa nhân của mình có được không?

Quân Mặc Hiên hung hăng lườm Quân Tư Mặc một chút, tiếp tục trầm giọng nói: "Lúc buổi tối, ngươi tới cửa chờ phụ thân của ngươi, ta sẽ nói cho hắn biết đến tìm ngươi."

Nói xong, vẻ mặt Quân Mặc Hiên buồn bực rời đi, đột nhiên, đầu óc chợt lóe linh quang, một kế sách xuất hiện trong đầu. Lập tức, bước nhanh hơn rời đi.

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa sang trọng đứng ở U Lam Các, mà Nam Cung Trần phong độ đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ Dạ Hi.

Một lúc sau, Dạ Hi mặc y phục màu tím chậm rãi đi ra, sau khi ra hiệu với Nam Cung Trần, thì ngồi lên xe ngựa.

Thấy thế, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên một nụ cười, lần này không có người ngoài quấy rối, hắn cũng có thể ước hội thật tốt cùng Dạ Hi, huống chi, hắn còn có kinh hỉ!

Xe ngựa dần dần đi xa, không có ai biết, cách đó không xa, Quân Mặc Hiên ôm nhi tử nhà mình một đường bám theo.

Rất nhanh, Dạ Hi cùng Nam Cung Trần đi tới đỉnh núi.

Ngày hôm này, ánh trăng sáng người, bầu trời đầy sao, thật là xinh đẹp, mà núi Linh Vân là một ngọn núi cao nhất Thiên Linh, đứng ở chỗ này ngắm bầu trời đầy sao, quả thực là một loại hưởng thụ.

Không nhịn được, Dạ Hi cũng bắt đầu hưởng thụ niềm vui do cảnh đẹp mang lại.

"Đúng rồi, Nam Cung, Tiểu Tư Mặc trúng phải độc gì?" Dạ Hi lên tiếng hỏi, tuy nhiên nơi đây cảnh sắc không sai, nhưng nàng còn không đến mức quên mất việc chính.

Tuy nhiên, lúc này trên mặt Dạ Hi thực sự treo nụ cười thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên, rút đi vẻ cường thế hằng ngày, tăng thêm một chút dịu dàng.

Nam Cung Trần không khỏi nhìn đến ngây ngốc, thế cho nên, vấn đề của Dạ Hi, hắn không có nghe được.

"Xin lỗi, vừa rồi Hi nhi nói cái gì?" Nam Cung Trần lên tiếng hỏi, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người Dạ Hi.

Xa xa, trong bụi cỏ hai phụ tử Quân Mặc Hiên tức giận nhìn một màn này, Quân Mặc Hiên còn khá một chút, nhất là Tiểu Tư Mặc, một mình phụ thân giành mẫu thân với hắn là đã quá đủ rồi. Hiện tại lại tới thêm một người nữa, tại sao trước đây hắn không có phát hiện, thúc thúc đầu óc có bệnh này thế nhưng lại muốn cướp mẫu thân với hắn.

Cho nên Tiểu Tư Mặc tức giận như vậy, dọc theo đường đi, Quân Mặc Hiên cũng phải tốn không ít công phu miệng lưỡi. Cứ như vậy, dưới tình huống Quân Mặc Hiên vừa lừa vừa dụ dưới, Quân Tư Mặc bị tẩy não thành công, ở trong lòng hình thành một cái nhận thức: Chỉ cần là người thích mẫu thân, thì đều là người xấu, là người xấu muốn cướp mẫu thân với Tiểu Tư Mặc.

Nhìn Nam Cung Trần lại khoác tay lên vai của Dạ Hi, hai phụ tử Quân Mặc Hiên càng thêm không bình tĩnh. Thế nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, Quân Mặc Hiên cố gắng áp chế lửa giận, đồng thời, cũng kéo Tiểu Tư Mặc đang hận không thể xông ra.

Bên này, Nam Cung Trần cùng Dạ Hi nói chuyện với nhau thật vui. Chủ yếu là nói về Tiểu Tư Mặc, giữ hai lông mày của Dạ Hi hiện lên vẻ hạnh phúc.

"Hi nhi, độc mà Tiểu Tư Mặc trúng phải tên gọi là Mê, là bí độc của hoàng thất Thiên Linh, được luyện chế từ trăm loại thuốc độc mà thành, mỗi loại thuốc độc đều khắc chế lẫn nhau, đạt tới tác dụng giải độc." Nam Cung Trần lên tiếng giải thích rõ.

Chỗ khó khăn nhất của Mê độc là cho dù biết một trăm loại thuốc độc này là gì cũng không có khả năng tìm được thuốc giải. Bởi vì trình tự luyện chế thuốc độc không giống nhau, trình tự làm ra thuốc độc cũng khác nhau. 

Trừ khi, người chế tác chính là người làm ra độc dược, những người khác rất khó biết đơn thuốc giải độc.

Nghe xong Nam Cung Trần giải thích, trong mắt Dạ Hi lóe lên ngưng trọng, xem ra chỉ có trộm thuốc giải, còn lại không còn biện pháp khác.

Nhìn Dạ Hi khổ sở, Nam Cung Trần càng không dễ chịu, để điều tiết bầu không khí, hắn lặng lẽ đi đến nơi nào đó, móc hộp quẹt ra, châm lửa đốt nơi để pháo hoa.

Nhưng mà, sau khi hắn châm lửa kíp nổ, cũng không nhìn thấy đầy trời yên hoa, mà chính là một trận đùng đùng tiếng pháo nổ. May mà, hắn né tránh vừa kịp lúc, nếu không lúc này chắc chắn đã bị tao ương.

Nghe tiếng pháo, Dạ Hi nghi hoặc nhìn Nam Cung Trần, hắn đang giở trò quỷ gì, nửa đêm đi đốt pháo. Đầu óc có bệnh đúng không.

Thấy Dạ Hi đi tới, trong mắt Nam Cung Trần chợt lóe lên xấu hổ, ngượng ngùng ra giải thích rõ: "Hi nhi, không có ý tứ, ta vốn có nghĩ...." Hắn nhớ kỹ rõ ràng mua pháo hoa, làm sao lại thành pháo chuột.

Dạ Hi mở miệng ngăn cản Nam Cung Trần, trực tiếp đi lên, khi nàng nhìn thấy đầy mảnh pháo chuột vỡ đầy đất, khóe miệng hung hăng giật giật, không cần đoán, nàng cũng biết đây là do Quân Mặc Hiên giở trò quỷ.

Mà nàng, lại không thể không giúp Quân Mặc Hiên che giấu, vì vậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Có lẽ là người bán sai nhìn nhầm pháo chuột thành pháo hoa bán đi. Nam Cung, ngươi rút lui."

Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên nghi hoặc, thật là như vậy?

Đây là, trong bụi cỏ hai phụ tử Quân Mặc Hiên vẻ mặt bình tĩnh đi tới. Buối chiều hôm nay, Quân Mặc Hiên thế nhưng chờ ở phủ Thái tử ước chừng ba canh giờ, mới nhìn thấy Nam Cung Trần đi ra.

Nhìn hắn phân phó người đánh hai rương lớn, trong lòng Quân Mặc Hiên biết có quỷ, vì vậy, một đường theo, không nghĩ tới thật đúng là để cho hắn phát hiện, Nam Cung Trần muốn dùng yên hoa làm cho Hi nhi kinh hỉ.

Vì vậy, Quân Mặc Hiên âm thầm đổi yên hoa thành pháo chuột (*), lúc này mới có một màn vừa rồi.

(*) Nguyên văn nó vậy á, chứ mình cũng chẳng biết pháo chuột là gì đâu.

Khi Nam Cung Trần nhìn thấy hai phụ tử Quân Mặc Hiên đi ra, khuôn mặt vốn không dễ nhìn, càng thêm khó coi. Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Quân Mặc Hiên, càng làm cho sắc mặt hắn thối như ăn cứt chó.

"Ta tưởng là nhà ai làm hỉ sự đâu, buổi tối tiếng pháo nổ tung toàn bộ đỉnh núi, không nghĩ tới là Trần thái tử vì muốn làm cho mỹ nhân vui mừng. Tuy nhiên xem ra, mỹ nhân dường như không vui, nhưng thật ra bị giật mình tỉnh giấc trong rừng rậm." Quân Mặc Hiên nhìn có chút hả hê nói.

Nam Cung Trần hung hăng lườm một chút, lúc này, hắn còn không biết chuyện này chính là do Quân Mặc Hiên làm thì hắn đúng là kẻ ngu. Từ đầu đến đuôi là một tên ngu ngốc.

Thấy sắc mặt Nam Cung Trần khó coi, Quân Mặc Hiên tiếp tục bỏ đá xuống giếng: "Ha hả, Trần thái tử, sự thực nói cho ngươi biết, đoạt nữ nhân của người khác, ngươi không có kết quả tốt, ngươi xem ngay cả ông trời cũng giúp đỡ Bản vương đây."

Nói xong, Quân Mặc Hiên buông Tiểu Tư Mặc ra, tiến lên đưa tay ôm lấy Dạ Hi, phách lối nhìn Nam Cung Trần.

Mà Quân Tư Mặc lấy được tự do, tiểu vũ trụ bùng nổ. Nắm chặt nắm đấm, tức giận nhìn Nam Cung Trần: "Trần thúc thúc, hài tử không có mẫu thân rất đáng thương, tại sao thúc lại muốn giành mẫu thân với ta. Chính thúc không có mẫu thân sao?"

Câu nói sau cùng đâm trúng chỗ yếu của Nam Cung Trần, hắn quả thực không có gặp qua mẫu thân của mình. Bị một hài tử chất vấn như vậy, Nam Cung Trần mất mặt, lập tức, vội vã nói lời từ biệt với Dạ Hi rồi rời đi.

Ngược lại có Quân Mặc Hiên ở đây, Hi nhi sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa, người ta là người một nhà, hắn ở nơi này xem náo nhiệt cái gì. Chỉ sẽ giống như dư thừa mà thôi.

Nhưng mà, Nam Cung Trần còn chưa đi xuống chân núi, "Hưu hưu hưu...." Vô số yên hoa bay lên bầu trời, dường như rọi sáng cả một bầu trời đêm.

Nhìn đầy trời yên hoa này, Nam Cung Trần tức giận vô cùng. Đây không phải là yên hoa hắn mua sao? Hai ngày này, Nam Cung Trần thế nhưng đem trọn cái kinh đô khói lửa đều vơ vét sạch sẽ.

Vì chính là cho Dạ Hi một kinh hỉ, chỉ là hiện tại, kinh hỉ chưa cho thành, ngược lại thì chọc chính mình cả người mùi khai. Vô duyên vô cớ làm giá y thay cho người khác.

Mà giờ khắc này, trên đỉnh núi, vẻ mặt Quân Mặc Hiên thản nhiên ôm lấy Dạ Hi, thưởng thức yên hoa xinh đẹp. Không một chút nào cảm thấy, cử chỉ này của hắn là có bao nhiêu vô sỉ.