Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 61-2: Mẫu tử dạo sòng bạc (2)




Editor: --Tứ Minh--     

Vì vậy, Dạ Hi đi rồi, vẻ mặt của Quân Mặc Hiên không có ý tốt nhìn Quân Tư Mặc, nhi tử à nhi tử, không phải phụ thân không giúp con, thật sự là không thể làm gì.

Nhìn ánh mắt của Quân Mặc Hiên, sợ hãi nhanh chóng thoáng qua trong lòng Quân Tư Mặc, nói lắp: "Phụ thân, người.... Người muốn làm gì? Con nói cho người biết nhé, bắt nạt tiểu hài tử là không có đạo đức, hành hạ tiểu hài tử càng phải bị sét đánh."

"Tiểu Tư Mặc yên tâm, phụ thân sẽ không ngược đãi con, cùng lắm thì chỉ đánh con một trận thôi." Nói xong, Quân Mặc Hiên nhấc tiểu Tư Mặc lên, làm cho cậu quỳ ở trên đùi của chính mình.

Cời quần ra, bàn tay của Quân Tư Mặc đánh xuống mông nhỏ của tiểu Tư Mặc.

Mặc dù nhìn giống như rất dữ dội, nhưng khi thực sự đánh vào mông của Tiểu Tư Mặc, lại không đau một chút nào. Tâm tử của phụ thân làm sao hắn lại không hiểu, phụ thân đã cố ý tha, vậy hắn cũng phải phối hợp mới được.

"Ôi.... Phụ thân nhẹ một chút, đau quá.... hu hu..." Quân Tư Mặc gào khóc thảm thiết một hồi, tiếng kêu kia thực sự rất thê thảm.

Không biết khóc bao lâu, Quân Mặc Hiên thấy không sai biệt lắm, buông tiểu Tư Mặc ra, xoay người rời đi.

Lúc rời đi, vẫn không quên uy hiếp nói: "Tiểu tử thối, lần sau còn dám uống rượu, thì không phải là đánh mông đơn giản như vậy đâu. Lần sau còn tái phạm, lão tử chắc chắn sẽ tịch thu cái giường thịt di động của con."

Nghe vậy, vẻ mặt Quân Tư Mặc chân chó gật đầu, vươn tay ôm Tiểu Bạch, rất sợ chiếc giường thịt di động của hắn bị thu mất, cái này còn thảm hơn so với việc lấy mạng của hắn.

Sau khi nghiêm nghị trừng phạt Quân Tư Mặc xong, Quân Mặc Hiên đi đến phòng ngủ của bọn hắn, mặt dày mày dạn cọ lên dường. Mà Tiểu Tư Mặc, vẻ mặt thảm đạm ghé vào trên người Tiểu Bạch ngủ.

Nhất thời, trong Hiên vương phủ một mảnh an bình, trời tối người yên, toàn bộ kinh đô này đều hết sức im lặng. Nhưng mà, có một chỗ lại náo loạn.

Bên trong Long Môn, Vân Thanh Phong đang tẩy rửa thân thể của chính mình rất nhiều lần, dường như tắm rất nhiều lần, vẫn còn có thể gửi được một chút mùi hôi.

"Mẹ kiếp, đều tắm mười lần, làm sao vẫn còn thối như thế." Vân Thanh Phong thấp giọng chửi bới, lần này tiểu Hi nhi thật sự làm hại chết hắn. Bình thường người thích sạch sẽ như thế, bỗng nhiên trở nên thối hoắc, làm sao hắn có thể đi ra ngoài gặp người được đây.

Trong lúc Vân Thanh Phong đang hối hận, cửa phòng bị người đẩy ra. Hoa Hồ Điệp xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến, nói đùa, mười vò Nữ Nhi Hồng gần như muốn lấy nửa cái mạng của hắn. Có thể an toàn đến Long Môn đã coi như vô cùng may mắn rồi.

Trên đường, Hoa Hồ Điệp đều là làm cho người ta nâng đi, thật vất vả mới đi đến Long Môn, vốn định làm cho người ta nâng hắn đi vào, không nghĩ tới vừa mới chuẩn bị vào cửa, đã xui xẻo nôn đầy đất.

Vừa phun như thế, cả người cũng thanh tỉnh không ít. Lập tức đứng dậy, tự mình đi vào, cũng may mắn là mình hắn đi tới. Nếu không..., Vân Thanh Phong nhất định sẽ không bóp chết hắn không bỏ qua.

"Vân, người cứu mạng." Vừa vào cửa, Hoa Hồ Điệp lớn tiếng rống to hơn, hôm nay chỉ có thể khẩn cầu Long Môn có thể để cho hắn trốn tránh được một chút.

Nhưng mà, Hoa Hồ Điệp kêu vài tiếng, không ai đáp lại, ngay sau đó tự ý đi vào. Khi hắn đi tới phía sau bình phong thì thấy Vân Thanh Phong đang tắm.

Kỳ thực, tắm cũng không có gì, mấu chốt là, một đại nam nhân như hắn lại bắt chước nữ nhân tắm cánh hoa, cái này thật đáng sợ.

Ngược lại, vẻ mặt Vân Thanh Phong lại là xanh mét nhìn Hoa Hồ Điệp, giận dữ hét: "Hoa Hồ Điệp, người đi đều không có tiếng động như vậy sao?"

Mất mặt chết, dáng vẻ chật vật như vậy của hắn thế nhưng bị Hoa Hồ Điệp nhìn thấy, hắn sữ bị lão Hoa cười nhạo cả đời mất.

"Ta có kêu, chỉ là ngươi quá tập trung tinh thần, không có phát hiện ra ta mà thôi." Hoa Hồ Điệp cười vẻ mặt tà ác. Hù dọa Vân Thanh Phong một chút như vậy, cảm giác say rượu của hắn tan đi không ít.

Trong nháy mắt, trong đầu thoát ra vô số ý nghĩ tà ác, vẻ mặt ác thú vị nhìn Vân Thanh Phong, cười to nói: "Vân, không nghĩ tới, bình thường nhìn ngươi rất đàn ông, không nghĩ tới ngươi lại đàn bà như vậy."

"Câm miệng." Vân Thanh Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Hoa Hồ Điệp, nếu không phải hắn bị tiểu Hi Nhi làm cho cả người đều tanh tưởi, hắn sẽ tắm cánh hoa sao? Sẽ sao? 

"Ôi, thẹn quá thành giận, " Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói, giờ phút này hắn thực sự đã quên đi mục đích đến Long Môn.

"Cút." Vân Thanh Phong rống giận, chỉ hy vọng Hoa Hồ Điệp cút nhanh lên, cười đi, dù sao tắm cánh hoa vẫn tốt hơn là cả người tanh tưởi.

"Aiz, đừng như vậy, hôm nay ta đến là có chính sự." Hoa Hồ Điệp thu hồi vui đùa, nghiêm mặt nói.

Vân Thanh Phong nhíu mày, vẻ mặt thúc giục nhìn Hoa Hồ Điệp như muốn nói: Có chuyện nói mau, có rắm mau thả.

Thấy thế, Hoa Hồ Điệp sờ mũi một cái, thong thả nói ra: "Vân, để cho ta tránh một chút đi, nếu không... Tiểu Hi nhi sẽ diệt ta."

Nghe vậy, Vân Thanh Phong nhếch miệng lên cười tà: "Lão Hoa, Hi nhi vừa mới về, ngươi đã đắc tội với nàng? Cuộc sống quá thanh nhàn, người vội vã muốn tìm đến cái chết như vậy."

"Ôi, không phải cuộc sống của ta quá thanh nhàn, mà là ta bị bắt ép không còn cách nào." Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp nghẹn khuất, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện vì sao mình lại đắc tội với Dạ Hi.

Khi nghe Hoa Hồ Điệp giải thích xong, Vân Thanh Phong rất không có nghĩa khí cười to lên: "Lão Hoa, lá gan của người mập lên, tuy nhiên mạng của bổn thiếu gia rất nhỏ, tốt nhất ngươi hãy mau chóng rời khỏi Long Môn đi. Chỗ nhỏ của ta không thể chứa chấp được tôn đại phật như ngươi."

Không phải sao, hắn vừa mới bị Dạ Hi chỉnh, cũng không muốn vì Hoa Hồ Điệp mà lại mang chính mình lên tận của để cho Dạ Hi ngược. Hơn nữa, nhìn huynh đệ nhà mình bị chỉnh, cả người hắn đều thoải mái không ít.

Ở chỗ Vân Thanh Phong bị mắng chửi té tát, Hoa Hồ Điệp lại đi tới Huyết Sát, thế nhưng Quỷ Diện cũng không nguyện ý thu lưu hắn. Không còn cách nào khác, Hoa Hồ Điệp chỉ có thể chạy trốn thật nhanh.

Cũng may mà hắn chạy nhanh, nếu không..., Dạ Hi trả thù, chắc chắn sẽ làm cho hắn chết thật thê thảm.

Mấy ngày kế tiếp, tất cả đều bình tĩnh như cũ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Nàng vốn cho là Thiên Linh sẽ mượn cơ hội này khai chiến với Thiên Thần, thế nhưng đều sắp được một tuần, cũng không có tin tức gì.

Điều này làm cho Dạ Hi không nghĩ ra, lẽ nào Quốc chủ Thiên Linh quốc đột nhiên đổi tính, muốn buông tha cho họ.

Thực ra không phải như vậy, tất cả đều là do Nam Cung Trần trợ giúp bọn hắn. Sau khi Nam Cung Trần tỉnh lại phát hiện Nam Cung Chấn phải ra mười hai ám sứ truy sát Dạ Hi, lập tức hắn đi khuyên bảo Quốc chủ Thiên Linh quốc.

Lần này, vốn Nam Cung Chấn quyết định xuất binh đi đánh Thiên Thần, nhưng cũng bị Nam Cung Trần ngăn cản.

Vì vậy, Thiên Linh mới yên lặng lâu như vậy mà không có động tĩnh gì. Tuy nhiên, không thể quang minh chính đại đánh, nhưng âm thầm gây rối thì vẫn có thể. Chỉ là tất cả mọi chuyện, Dạ Hi cũng không biết mà thôi.

Trở về được nhiều ngày như vậy, Quân Mặc Hiên bắt đầu bắt tay vào chuyện đăng cơ. Hắn nghĩ là đăng cơ cùng phong hậu đồng thời tiến hành, mặc dù có khó khăn, thế nhưng hắn hy vọng có thể cùng Hi nhi cùng nhau chia sẻ giờ khắc này.

Bởi trong triều có rất nhiều đại thần phản đối, lễ đăng cơ vẫn cứ kéo dài như vậy. Mà Quân Mặc Hiên vội vàng thuyết phục đại thần, làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian cùng Dạ Hi bồi dưỡng tình cảm.

Dạ Hi bị lừa gạt, tuyệt không cảm kích, không có Quân Mặc Hiên dây dưa, Dạ Hi thực sự rảnh rỗi buồn chán, đành lôi kéo tiểu Tư Mặc cùng nhau đi dạo phố.

Trên chợ náo nhiệt, hai mẫu tử nhàn nhã đi dạo, lúc đang lo lắng không có chỗ nào đi, một chữ đổ to lớn xuất hiện ở trước mặt Dạ Hi.

Nhất thời, Dạ Hi ngứa tay.Thân thể trước kia của nàng là một cao thủ cờ bạc, quanh năm làm nhà cái ở Las Vegas, thế nhưng chưa bao giờ bị thua.

"Nhi tử, mẫu thân dẫn con đi chơi đùa." Vẻ mặt của Dạ Hi nhao nhao muốn thử nhìn cửa lớn, kích động nói.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc khóe miệng hung hăng co quắp, loại địa phương này là nơi con nít có thể tới sao? Hắn thế nhưng lại có cảm giác không giống. Tuy là hắn cũng có chút hiếu kỳ, nhưng trải qua chuyện lần trước, hắn vẫn an phận một chút thì hơn. Vạn nhất mẫu thân đang thăm dò hắn, như vậy thì hắn xong rồi.

"Mẫu thân, đây chính là sòng bạc, tiểu hài tử không thể tới nơi này." Vẻ mặt Quân Tư Mặc thành thật nói rằng. Chẳng bao lâu sau, hắn cũng sẽ để cho Hoa Hồ Điệp dẫn hắn tới. Nhưng là Hoa Hồ Điệp lại sống chết cũng không chịu.

Từ lúc ấy, Quân Tư Mặc cảm thất rất tò mò về đổ phường, tuy nhiên ở trước mặt mẫu thân, hắn cũng không dám biểu hiện rất kích động.

"Có cái gì, con đều bốn tuổi, không coi là tiểu hài tử." Dạ Hi nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc quýnh, lần trước lúc đi uống hoa tửu, không biết là ai nói hắn là con nít kia mà.

Dạ Hi xem nhẹ vẻ mặt của Quân Tư Mặc, lôi kéo hắn đi vào sòng bạc. Mà Tiểu Bạch, lại một lần nữa bị ném bỏ ở bên ngoài trông cửa.

Nói, làm lão hổ, làm được đến mức này như Tiểu Bạch, thật đúng là trước không có hổ, sau không người đến (*). 

(*) ý của câu này là trước đây không có con hổ nào làm được như Tiểu Bạch, sau này cũng không có ai có thể làm được như vậy.

Vừa vào cửa, tiểu Tư Mặc căng đôi mắt to nhìn chung quanh, cùng lúc đó, Dạ Hi cũng là vẻ mặt hưng phấn. Tuy là Dạ Hi cảm thấy biểu hiện của nàng rất trầm ổn, giống như một người trong nghề, thế nhưng theo người khác, hai mẫu tử Dạ Hi chính là hai tên gà mờ lần đầu tiên đến chơi.

Mà cách ăn mặc của hai mẫu tử Dạ Hi, vừa nhìn cũng biết là nữ nhi nhà giàu. Vì vậy, khi hai mẫu tử vừa vào cửa đã bị người của sòng bạc để mắt tới.

"Vị phu nhân này muốn chơi cái gì? Chỗ này của chúng tôi cái gì cũng có." Một người ân cần nói rằng. Hai mắt mạo kim quang, nhìn hai mẫu tử Dạ Hi giống như là nhìn hai búp bê bằng vàng.

"Không cần, chỉ tùy ý nhìn mà thôi." Dạ Hi không hứng thú lắm nói, nhìn là tốt rồi, những người này còn chưa xứng trở thành đối thủ của nàng.

Mà ở trong mắt người khác, biểu hiện của Dạ Hi lại là mới đến sòng bạc, chỉ là tay mơ đến nhìn xem mà thôi. Thật tình không biết, Dạ Hi mới thật sự là cao thủ, bởi nhìn mê mẩn, Dạ Hi cùng Quân Tư Mặc lạc nhau.

Tuy là, Dạ Hi không phải tay mơ, nhưng Quân Tư Mặc lại là tay mơ thực sự, một tiểu hài tử xấu xa chỉ có thể là đối tượng bị lừa.

Vì vậy, không đến một khắc đồng hồ, bạc trên người Quân Tư Mặc đã thua thất thất bát bát.

Càng thua, càng không phục, vẻ mặt Quân Tư Mặc nghiêm túc, hắn không tin là không thắng được dù chỉ một đồng.

"Lần này ta áp lớn." Quân Tư Mặc lấy ra một lượng bạc cuối cùng, đây chính là vốn liếng cuối cùng của hắn.

Kỳ thực, hắn cũng không thua nhiều, chính là thua sạch tiền đi dạo phố ngày hôm nay. Cộng lại cũng gần ngàn lượng bạc mà thôi.

Mà giọng nói của Quân Tư Mặc rất lớn, lập tức làm cho người chung quanh chú ý, dù sao một tiểu thí hài đánh bạc, đây chính là chuyện rất mới lạ.

Đương nhiên, nhiều người vây xem như vậy cũng thành công làm cho Dạ Hi chú ý. Khi nàng nhìn thấy Quân Tư Mặc đang hữu mô hữu dạng ngồi ở trên chiếu bạc chơi xúc xắc, lúc đó thì hỗn độn.

"Quân Tư Mặc, con... con được đấy, còn tuổi nhỏ mà bắt đầu đánh bạc. " Dạ Hi nắm cổ áo của Quân Tư Mặc nhấc hắn lên.

Nghe vậy, vẻ mặt Quân Tư Mặc ủy khuất, rõ ràng là mẫu thân để cho hắn tới, vậy sao lại phải mắng hắn như vậy.

Quân Tư Mặc không phục, nói lại: "Mẫu thân, không phải chính người nói con là người lớn sao? Người lớn thì có thể chơi cái này, con cố ý hỏi."

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi tức giận trừng mắt nhìn nhà cái, tên tiểu tử này rõ ràng là đang trợn mắt nói dối, rõ ràng là một tiểu hài tử bốn tuổi, thế nhưng lại nói là người lớn, không phải muốn tiền đến mức điên luôn chứ.

Được lắm, muốn kiếm tiền, đúng không, ngày hôm nay nàng sẽ làm cho sòng bạc này táng gia bại sản.

"Nhi tử, thua bao nhiêu tiền?" Dạ Hi mắt lạnh hỏi, tốt nhất không nên thua nhiều lắm, nếu không..., Quân Tư Mặc con hãy chờ đó cho lão nương.

"Không nhiều lắm, vừa vặn một ngàn lượng mà thôi." Quân Tư Mặc chột dạ nói, nhưng thật ra là một ngàn không trăm lẻ năm lượng, thế nhưng năm lượng kia là tiền riêng, hắn cũng không cần nói cho mẫu thân biết.

Cái gì, Dạ Hi gắt gao nhìn Quân Tư Mặc, dĩ nhiên thua một ngàn lượng? Ông trời ơi, làm sao nàng lại sinh ra một đứa nhi tử coi thường tiền bạc như thế chứ.

Nàng chính là đổ vương, coi như là di truyền thì năng khiếu bẩm sinh cũng phải có một chút chứ.

Nhìn dáng vẻ kia, tất cả mọi người cho rằng Dạ Hi muốn thắng bạc lại cho tiểu Tư Mạc. Nhà cái vốn còn đang vui sướng trong lòng, lại có một con chim đến để làm thịt, hắn không thể chờ đợi được.

Nhưng mà, giữa lúc mọi người dùng ánh mắt mong đợi chờ xem, Dạ Hi lại lắc đầu, lôi kéo tiểu Tư Mặc rời đi.

Mọi người nghi hoặc, cứ như vậy rời đi. Không phải nàng muốn báo thù thay con trai sao?

Kỳ thực Dạ Hi cũng muốn báo thù, thế nhưng không có tiền, tất cả đều bị Quân Tư Mặc làm thua sạch. Không còn cách nào khác, Dạ Hi không thể làm gì khác hơn là tìm phương pháp khác.

Một lúc sau, hai mẹ con bắt đầu đi qua đi lại giữa các bàn đang đánh cuộc, mỗi khi nhà cái kêu đặt tiền cược, Dạ Hi đều có thể hợp thời lên tiếng.

"Bàn này: Một... hai... Ba, sáu điểm.  Nhỏ. "

"Bàn bên phải: Bốn năm sáu, mười lăm điểm. Lớn. "

"Bên trái: Ba con sáu, thông sát."

....

Dạ Hi không ngừng điểm số, lúc đầu mọi người còn tưởng rằng Dạ Hi ngu dốt, không tin. Tuy nhiên, sau vài lần, mọi người cũng phát hiện Dạ Hi là một cao thủ trong cao thủ.

Vì vậy, các khách đánh bạc đều nghe Dạ Hi, nàng nói mua lớn, thì mua lớn, nàng nói mua nhỏ, thì mua nhỏ.

Không đến một khắc đồng hồ, sòng bạc bồi không sai biệt lắm tầm mấy vạn lượng bạc không.

Nhất thời, vẻ mặt vài nhà cái tức giận nhìn Dạ Hi, mắt của nàng có phải có thể nhìn xuyên thấu hay không vậy, ca xa như vậy, đều có thể đoán đúng.

Tiểu nhị lúc nãy vẻ mặt bi thương nhìn Dạ Hi, lúc này chỉ hi vọng Dạ Hi nhanh chóng rời đi, chứ không, ngày mai sòng bạc của bọn họ phải đóng cửa.

"Mẫu thân, người thật là lợi hại, như vậy cũng có thể đoán đúng." Vẻ mặt Quân Tư Mặc sùng bái nhìn Dạ Hi.

Sớm biết trước như thế hắn sẽ không đi đổ, giữ bạc lại để cho mẫu thân lên, như vậy, cũng không biết kiếm được bao nhiêu bạc đây.

Aiz, tính sai rồi, Quân Tư Mặc ảo não.

"Nhi tử, mẫu thân còn lợi hại hơn nữa cơ, nhìn nhé." Trong mắt của Dạ Hi lóe lên một tia sáng.

Tầng thứ nhất đều là một chút tôm tép nhỏ, tiền bồi thường của sòng bạc cũng không lỗ vốn bao nhiêu, thế nhưng lầu hai lại không giống với.

Vì vậy, thừa lúc không có người chú ý hai mẫu tử đi lên lầu hai. Đương nhiên, vài người được coi là có tiền thấy Dạ Hi lên lầu hai thì cũng đi theo.

Bọn họ xem như là hiểu rõ, đi theo hai mẫu tử này, ngày hôm nay chắc chắn có thể thắng một đống tiền.

Quả nhiên, hai mẫu tử Dạ Hi đi tới lầu hai, phát hiện nơi này có rất nhiều vương tôn quý tộc. Mà trên chiếu bạc cũng không còn là bạc nữa, mà là vàng, hoặc là kim phiếu.

Mẹ nó, quả nhiên là thổ hào, Dạ Hi cảm thán trong lòng. Nhìn quét một vòng, Dạ Hi phát hiện có một bàn có người tập trung lại rất đông, hơn nữa cũng không dùng kim phiếu.

Dáng vẻ như vậy, có chút giống như ký chi phiếu. Dạ Hi nghi hoặc, mặt mũi của người này thật lớn, ký giấy vụn cũng có thể dùng như kim phiếu?

Cơ cấu kinh tế ở cổ đại cũng không có cái gì gọi là chi phiếu, toàn là giao dịch bằng vật hiện có hoặc dùng ngân phiếu. Một người có thân phận và địa vị đặc biệt cao thì có dùng đồ vật để trả tiền, thế nhưng đây là đang ở trong sòng bạc, nàng thực sư chưa từng nghe nói qua, có người trực tiếp kí tên là có thể dùng thay kim phiếu.

Lòng hiếu kỳ sai sử, Dạ Hi tiến lên, muốn nhìn một chút xem người nào có mặt mũi lớn như vậy. Bên cạnh chiếu bạc, là hai người thiếu nữ trẻ tuổi, tuy đang mặc nam trang nhưng không thể trốn thoát được hai mắt của Dạ Hi. Chỉ thấy, hai người kia đã thua đỏ mắt, tay nhỏ bé không ngừng ký tên.

Nhưng mà, khi Dạ Hi nhìn xuống hai người ký tên chữ, lửa giận lập tức tăng vọt lên. Hai người kia thế nhưng lại ký tên của Quân Mặc Hiên, đường đường là tên của Hiên vương.

Mẹ nó, Dạ Hi thật sự rất muốn chửi mẹ nó, hai người này rốt cuộc là người nào, lại có quan hệ như thế nào với Mặc.

Bên cạnh, Quân Tư Mặc vẻ mặt không rõ nhìn Dạ Hi, không biết vì sao mẫu thân đột nhiên tức giận. Nhìn theo ánh mắt của mẫu thân, thế nhưng lại nhìn thấy ba chữ quen thuộc.

"Mẫu thân, con biết được ba chữ kia, là Quân Mặc Hiên, đúng không?" Vẻ mặt Quân Tư Mặc vui sướng nói, đây chính là do phụ thân dạy hắn mấy ngày trước.

Quân Mặc Hiên, chính là tên của phụ thân, vẻ mặt Quân Tư Mặc kích động, không chút nào phát hiện khuôn mặt mẫu thân của hắn đã đen hơn cả đáy nồi.

"Quân Tư Mặc, con không nói lời nào cũng không có ai nói là con câm đâu." Dạ Hi rống giận, vẻ mặt im lặng nhìn Quân Tư Mặc, nàng làm sao lại sinh ra một đứa nhi tử đần độn như vậy chứ.

Không phải có những lúc thật sự rất thông minh sao! Vì sao luôn luôn làm những chuyện ngu ngốc ở trước mặt nàng. Hắn không chán ghét bản thân mình thì sẽ chết sao?

Quân Tư Mặc sờ mũi một cái, làm sao hắn lại đắc tội với mẫu thân rồi.

Nhưng mà, giọng nói của Quân Tư Mặc rất lớn, lúc nói ra ba chữ Quân Mặc Hiên đặc biệt vang dội. Thành công làm cho hai nữ nhân kia chú ý.

"Oa, tiểu hài tử thật là đáng yêu." Một nữ nhân trong số đó tán dương nói một câu, lại tiếp tục đánh bạc của mình.

Dạ Hi tiến lên, bỗng nhiên phát hiện, mỗi một tờ giấy vụn đều là một ngàn lượng bạc, cộng lại tất cả đống này đều có hơn mấy triệu lượng. Trong nháy mắt, Dạ Hi tức giận, trong lòng thầm mắng hai nữ nhân ngu ngốc này xem đây là giấy vụn, mà không phải là tiền sao?

"Hai vị, các người có thể lại thua nhiều thêm một chút nữa hay không." Dạ Hi tốt bụng nhắc nhở, nếu tên được viết trên đống giấy vụn này không phải là Quân Mặc Hiên, nàng chắc chắn sẽ không quan tâm.

Chỉ là Dạ Hi nhắc nhở, hiển nhiên người khác không thích nghe. Ngược lại vẻ mặt không sao cả nói ra: "Ha hả, vị phu nhân này yên tâm, Hiên ca ca rất có tiền, sẽ không để ý đến chút này."

Nữ tử hơi nhỏ tuổi hơn một chút vẻ mặt đắc ý nhìn Dạ Hi, dường như Quân Mặc Hiên giống như là phụ thân của nàng vậy, có thể làm như máy rút tiền tự động, muốn lấy bao nhiêu bạc, là có bấy nhiêu bạc!

Nghe vậy, Dạ Hi cố gắng đè ép cơn tức giận xuống, Hiên ca ca, nương của ta ơi, nàng cũng không sợ làm hàm răng chua loét.

"Ôi, Hiên ca ca nhà người ta, buồn nôn quá." Quân Tư Mặc run rẩy cả người nổi da gà, nếu lúc này hắn còn không biết mẫu than nhà mình tức giận cái gì, thì hắn thực sự là ngu ngốc.

Dạ Hi trợn mắt liếc Quân Tư Mặc, tiểu tử chết tiệt, cút sang một bên.

"Tiểu đệ đệ, đây không phải là buồn nôn, cái này gọi là tình cảm biết không." Một nữ tử trong đó lên tiếng giải thích rõ, trên mặt đều là dương dương tự đắc.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc cảnh giác trong lòng, thầm suy đoán lại lịch của hai người này. Đồng thời, Dạ Hi cũng đang suy đoán hai người kia rốt cuộc là người nào? Cũng dám nói như vậy. Nói như vậy thì quan hệ với Quân Mặc Hiên nhất định rất tốt.

Vì vậy, Dạ Hi nháy mắt cho tiểu Tư Mặc. Quân Tư Mặc thấy thế, đáng yêu nói ra: "Tỷ tỷ, tỷ có quan hệ như thế nào với Hiên vương, thế nhưng lại dùng tiền của hắn. Hoa thúc thúc nói, chỉ có thê tử và nữ nhi mới có thể dùng tiền của nam nhân. Không biết các tỷ là...?"

Nghe vậy, hai nữ tử cười to, mở miệng nói: "Tiểu đệ đệ, đệ thật biết nói chuyện, bây giờ còn chưa phải? Tuy nhiên rất nhanh thì sẽ."

Lời này vừa nói ra, trong mắt Dạ Hi lóe lên tức giận, tốt cho Quân Mặc Hiên nhà ngươi, năm năm không gặp, hắn thực sự rất biết kiếm chuyện cho nàng làm.

Kỳ thực Quân Mặc Hiên thực sự rất oan uổng, hai nữ tử song bào thai này là tôn nữ của sư phụ hắn – Thương Tâm cùng Thương Băng, chẳng có một xu quan hệ gì với hắn cả?

"Rất nhanh sẽ là, nói cách khác bây giờ không phải là, vậy làm sao hai người có thể dùng tiền của Hiên vương đâ, ta đoán chắc chắn hai người không có nói chuyện này cho Hiên vương. Mà là làm sau lưng hắn, lấy danh tiếng của Hiên vương đi lừa gạt đúng không?" Dạ Hi một lời nói toạc ra  trong đó toàn bộ câu chuyện.

Muốn hỏi vì sao nàng chắc chắn như vậy, tất cả tài sản trong vương phủ đều nằm ở trong tay nàng. Mà Quân Mặc Hiên tuyệt đố sẽ không hào khí như vậy, vài chục vạn lượng, hắn đi cướp thì còn nghe được.

Nghe vậy, trong mắt của hai nữ nhân lóe lên xấu hổ, các nàng xác thực không có nói cho Quân Mặc Hiên biết. Tuy nhiên, các nàng là tiểu sư muội của hắn, chút tiền ấy cũng không đáng quan tâm đi.

Vài chục vạn lượng, hai người này rốt cuộc có biết mấy trăm ngàn là bao nhiêu không.

Nói thực, các nàng thật sự không biết, từ nhỏ đã sống ở trong thôn cùng phụ mẫu sống nương tựa lấn nhau, đây là lần đầu tiên xuống núi, đương nhiên sẽ không biết vài chục vạn lương có ý nghĩa như thế nào.

Thấy thế, Dạ Hi nâng trán, cảm tình hai người này là đồ nhà quê. Người nhà quê nàng có thể hiểu được, ngây thơ đến ngu xuẩn chứ sao.

"Mẫu thân, bớt giận, trước biết tìm hiểu đừng phát hỏa." Quân Tư Mặc nhỏ giọng nhắc nhở, hắn cũng rất muốn biết hai người kia rốt cuộc là người nào. Cũng dám lớn lối dùng bạc nhà họ như vậy.

Nghe vậy, Dạ Hi cực lực nhịn xuống lửa giận, trước phải thắng tiền trở lại trước đã.

"Nhà cái, bản phu nhân muốn đổ với ngươi." Nói xong, xoay người nhìn hai nữ nhân, giọng nói không tốt: "Này, hai người thua hết bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, 50 vạn lượng vàng mà thôi." Thương Tâm chột dạ nói, sắc mặt của vị tỷ tỷ này dường như không được tốt lắm. 50 vạn lượng vàng, rất nhiều sao? 

Nghe vậy, hung quang trong mắt của Dạ Hi càng sâu, các nàng là kẻ ngu ngốc sao? Cho rằng tiền giống như đồ ăn à.

"Một ván, 50 vạn lượng, bản Phu nhân đổ với ngươi, có dám hay không?" Dạ Hi đi tới chiếu bạc trước, vẻ mặt phách lối nhìn nhà cái.

Úi chà, thật là phách lối, nhà cái khinh bỉ trong lòng, 50 vạn lượng, khẩu khí thật là lớn.

"Được, lão tử đổ với ngươi." Nhà cái tâm cao khí ngạo nói. Ngày hôm nay hắn vừa lúc thắng được 50 vạn lượng, lại thêm 50 vạn lượng vừa vặn đủ một triệu.

Nghe vậy, khóe miệng của Dạ Hi nhếch lên một tia cười lạnh, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, so lớn nhỏ được chứ."

"Được, ngươi là khách nhân, để cho ngươi lắc trước." Nhà cái khách khí nói.

"Tốt." Dạ Hi đơn giản phun ra hai chữ, cầm lấy đầu chung bắt đầu lắc.

Xúc xắc đụng vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, vừa nhìn cũng biết đây chính là người trong nghề.

Nhưng mà, làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, Dạ Hi dĩ nhiên chỉ lắc được một điểm, ba viên xúc xắc xếp chồng lên nhau, vừa vặn một viên ở phía trên là một điểm. Bọn họ so là lớn nhỏ, Dạ Hi một điểm, chắc chắn chỉ thua không thể thắng.

Ngay cả tiểu Tư Mặc đều dùng vẻ mặt im lặng nhìn mẫu thân, hắn còn tưởng rằng mẫu thân rất trâu chứ, thì ra còn thua cả hắn, một điểm, mẫu thân dĩ nhiên chỉ lắc được một điểm. Thế này thì thua chắc, một triệu lượng cứ như vậy không có.