Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 53-3: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (3)




Dĩ nhiên, khi Dạ Hi đến thì Lý Nhược Tuyết cũng đã nhận ra sự tồn tại của Dạ Hi. Mấy ngày trước, nàng phái người thăm dò mới biết Dạ Hi chính là Hiên vương phi, vì vậy nàng mới thiết kế một vở kịch này.

"Ha ha, Hiên vương phi, ngươi chính là làm thê tử của người khác như vậy sao?" Trong mắt Lý Nhược Tuyết hiện lên sự khinh bỉ, nhất là khi nhìn thấy nam nhân đẹp trai bên cạnh Dạ Hi, vẻ khinh bỉ trong mắt nàng ta càng sâu hơn.

"Thế nào, bổn vương phi làm thê tử nhà người ta thế nào còn phải nhờ ngươi quản sao?" Dạ Hi không khách khí cãi lại.

"Ngươi......" Trong lòng Lý Nhược Tuyết thoáng hiện lên sự độc ác. Dạ Hi chết tiệt, đã hồng hạnh vượt tường rồi còn dám lớn lốí như thế.

Vân Thanh Phong ở bên cạnh thấy cảnh này thì trong lòng kích động. Vừa rồi hắn còn đang vắt hết óc để nghĩ cách báo thù Quân Mặc Hiên như thế nào đấy, không ngờ cơ hội đã đến với hắn rồi.

Trước đó vài ngày, hắn từng nghe hoàng thượng nói, Tuyết Nhung quốc có ý muốn gả công chúa Nhược Tuyết cho Quân Mặc Hiên, không ngờ trùng hợp như vậy, lại gặp được Lý Nhược Tuyết ở An Thành. Ngươi nói hắn không mượn cơ hội này khích bác quan hệ của Quân Mặc Hiên và Dạ Hi một chút, làm sao xứng với tất cả khổ cực hắn đã từng trải qua kia chứ.

Vì vậy, Vân Thanh Phong cố ý tiến lên, vẻ mặt không sợ chết nói: "Công chúa Nhược Tuyết phải không, nghe nói hoàng đế Tuyết Nhung có ý định muốn gả người cho Hiên vương của Thiên Thần quốc chúng ta, vậy đến lúc đó chúng ta chẳng phải chính là người một nhà rồi sao."

Nghe vậy, trên mặt Lý Nhược Tuyết thoáng hiện vẻ thẹn thùng. Dù sao nàng vẫn còn là một hoàng hoa cô nương chưa biết mùi đời, nghe người khác vừa nói như vậy, đương nhiên sẽ lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của một tiểu nữ nhân.

"Vân Môn chủ nói đùa, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi quan tâm, chăm sóc nhiều hơn mới đúng." Lý Nhược Tuyết dịu dàng nói, tạo thành một hình tượng thục nữ thật hoàn mỹ.

Dạ Hi ở bên cạnh đã sớm tức giận, hung hăng bấm Quân Mặc Hiên một cái, tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Lý Nhược Tuyết đúng không, lúc này bát tự còn chưa được trình lên đấy! Vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, đây cũng không phải là biểu hiện tốt."

"Bát tự còn chưa trình lên gì chứ, đây chính là thánh chỉ mà hoàng đế di phu tự mình hạ đấy." Lạc Song nhi không khách khí nói. Lúc trước nàng đã cảm thấy chán ghét người này, không ngờ nàng ta lại thật sự khiến cho người ta chán ghét như thế.

"Dừng!" Dạ Hi lên tiếng khinh bỉ: "Ngươi cho rằng Thiên Thần là Tuyết Nhung quốc ư, công chúa vô sỉ như vậy còn muốn giúp đỡ? Ngươi muốn xuất giá nhưng người ta vẫn chưa có bằng lòng cưới đâu! Hơn nữa, có bổn vương phi ở đây, ngươi cho rằng ngươi có thể bước vào phủ Hiên vương được sao, vừa đi được đến cửa đã bị bổn vương phi đánh văng ra ngoài rồi."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhược Tuyết tức giận đỏ bừng, cũng bắt đầu mặc kệ hình tượng thục nữ của mình mà lớn tiếng la ầm lên: "Đáng chết, cái người tiện nhân này, ngay cả con hoang cũng đã sinh ra, ngươi trở về Hiên vương sẽ muốn ngươi sao? Sợ là hận không thể giết chết ngươi nữa kìa."

Lý Nhược Tuyết vừa nói ra lời này, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cùng nhau ra tay, mỗi người tát một cái đánh lên mặt Lý Nhược Tuyết.

Nháy mắt, mười dấu ngón tay hằn lên trên mặt Lý Nhược Tuyết, nhìn qua mặt nàng ta như vậy thật đúng là có chút đáng thương.

"Đây là ta dạy dỗ nói cho ngươi biết, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói lung tung, con trai của ta đương nhiên là nhi tử của Hiên vương rồi. Hơn nữa, nhớ rõ ràng cho ta, có bổn vương phi ở đây, Quân Mặc Hiên cũng chỉ có thể là của một mình ta. Còn ngươi, muốn đến Thiên Thần, thật ra có một nơi rất hoan nghênh ngươi." Dạ Hi phách lối nói, cũng không quản lúc này bản thân vẫn còn đang đứng ở trên địa bàn của người ta.

"Hi Nhi, làm sao có thể có nơi hoan nghênh nàng ta chứ!" Quân Mặc Hiên lên tiếng phụ họa. Hừ, lại dám mắng con trai hắn là con hoang, còn hợp lại ức hiếp Hi Nhi của hắn. Tuyết Nhung quốc thật là tốt mà, còn phụ hoàng cũng thật là, sao không nói chuyện này cho hắn biết chứ! Làm hại hắn bây giờ cũng không biết giải thích với Hi Nhi thế nào.

Bởi vì đám người Lý Nhược Tuyết vốn chưa từng gặp Quân Mặc Hiên. Mà Quân Mặc Hiên lúc này đã dịch dung, bọn họ dĩ nhiên không biết.

"Sao lại không có nơi nào, lão Hoa ở Yên Vũ các không phải rất cần loại mỹ nữ bề ngoài ôn nhu nhưng nội tâm dâm — đãng như nàng ta đây sao?" Dạ Hi không khách khí nói.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, trên mặt mọi người lộ ra ý cười, ngay cả Quân Tư Mặc vẫn luôn trong trạng thái ngủ say cũng ngẩng đầu lên cười ha ha, cuối cùng, vẫn không chỉnh đầu, nói một câu: "Dáng dấp xấu như vậy, Yên Vũ các cũng sẽ không cần." Nói xong, rụt cổ lại tiếp tục ngủ.

Lời nói của Quân Tư Mặc thành công khiến cho Lý Nhược Tuyết thẹn quá hóa giận. Đáng chết, hai mẹ con này sao lại đáng ghét như vậy chứ. Nhưng vì bận tâm hình tượng của mình, Lý Nhược Tuyết chỉ có thể ảo não rời đi.

Dù sao tin tức nàng muốn truyền cũng đã truyền, còn Vân Thanh Phong có nói cho Quân Mặc Hiên biết hay không đó là hai việc khác nhau. Cho dù hắn không nói cho Quân Mặc Hiên, nàng cũng sẽ có biện pháp để chuyện này truyền khắp cả Thiên Thần.

Vì vậy, hai người Lý Nhược Tuyết tức giận rời đi, lúc gần đi, còn trợn mắt hung ác nhìn hai mẹ con Dạ Hi một cái.

Chỉ là Dạ Hi người ta vốn không nhìn các nàng, bởi vì vẻ mặt nàng đang không có ý tốt nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Hiên, mà Quân Tư Mặc lại càng không đếm xỉa tới nàng, bởi vì hắn đã ngủ rồi.

Trải qua chuyện Lý Nhược Tuyết xen ngang, Dạ Hi cũng không còn tâm tư đi dạo phố nữa, ngay sau đó liền quay trở về phủ. Nơi đây là một chỗ ẩn núp, là một phân đà bí mật của Long Môn ở An Thành.

Dưới sự nhiệt tình tiếp đón của Vân Thanh Phong, đoàn người đi tới phân đà của Long Môn.

Trong phân đà của Long Môn, mặt Dạ Hi vẫn đen lại, Quân Mặc Hiên giống như một đứa bé bưng trà rót nước làm sai. Mà ba người Vân Thanh Phong ôm thái độ xem kịch vui cũng không rời đi. Đùa sao, tình huống như này bọn họ đã chờ mong suốt năm năm, cuối cùng đã được nhìn thấy rồi, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội xem kịch vui này đây?

"Mặc này, sao chàng không cưới Lý Nhược Tuyết? Đây chính là một chuyện rất tiện đấy. Chàng tiếp cận nàng ta sẽ chẳng khác nào tiếp cận Lạc gia bảo, đến lúc đó lợi dụng nàng nhất định có thể tìm ra căn cứ quân sự ở nơi nào, như vậy chúng ta cũng có thể quay trở về Thiên Thần sớm một chút mà. Chàng nói có được hay không?" Dạ Hi tốt bụng đề nghị, trên mặt còn treo một nụ cười dịu dàng vô hại.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, sắc mặt Quân Mặc Hiên lập tức cứng đờ. Nữ nhân chết tiệt, nếu hắn thật sự làm như vậy, không phải toàn bộ 36 kế ngược phu của nương tử nhà hắn đều sẽ đổ cả lên đầu hắn sao.

Vẻ mặt mấy người Vân Thanh Phong ở bên cạnh cũng hưng phấn nhìn Quân Mặc Hiên, đang mong đợi câu trả lời của hắn.

Quân Mặc Hiên liếc ba người một cái, trong lòng cười lạnh. Muốn nhìn chuyện cười của hắn, nằm mơ đi. Ngay sau đó, lại thay bằng một nụ cười mê người, đến chết cũng không biết xấu hổ nói: "Hi Nhi, không riêng gì kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa, vi phu sẽ chỉ cảm thấy hứng thú với mình nàng, hơn nữa, Tiểu Mặc Mặc nhà ta cũng chỉ mời lễ nàng."

"Hì hì......." Hoa Hồ Điệp không nhịn được bật cười ra tiếng. Quân Mặc Hiên đúng là vẫn hoàn toàn vô sỉ như trước đây, lúc này mà hắn cũng có thể nói ra những lời này.

Quân Mặc Hiên hung ác trợn mắt nhìn Hoa Hồ Điệp một cái, Hoa Hồ Điệp thức thời câm miệng.

Trái lại, Dạ Hi bị Quân Mặc Hiên trêu ghẹo như vậy, hai bên má hiện lên vệt ửng hồng, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, ngay khi nàng đang ra sức chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Quân Tư Mặc vẫn đang ngủ say mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẻ mặt tình trạng hỏi: "Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc là ai? Một người con trai khác của người sao?"

Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, không chỉ có Hoa Hồ Điệp cười, ngay cả đám người Quỷ Diện luôn bình tĩnh cũng cong khóe miệng lên cười.

Quân Tư Mặc nghi ngờ nhìn ba người Hoa Hồ Điệp, có buồn cười như vậy sao? Hơn nữa hắn nghĩ như vậy rất hợp lý đấy có được hay không, hắn và mẫu thân rời đi năm năm, phụ thân có nhi tử mới cũng là bình thường mà. Không phải nam nhân ở đại lục này có thể tam thê tứ thiếp sao, hắn còn muốn nói sau khi trở về sẽ giúp mẫu thân đuổi những nữ nhân khác đi nữa đấy.

Nhìn dáng vẻ mơ hồ của con mình, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ lúng túng, điều này hắn phải giải thích thế nào đây. Ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Dạ Hi cầu xin giúp đỡ.

Mà đám người Vân Thanh Phong ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Quân Mặc Hiên thì càng cười vui vẻ hơn. Hắn quyết định, sau này sẽ xây dựng mối quan hệ với Tiểu Tư Mặc, đến lúc đó còn sợ không chỉnh được hai vợ chồng Mặc Hiên sao.

Nhìn một chút, nét mặt Dạ Hi và Quân Mặc Hiên rất đặc sắc, cũng có thể đi diễn tuồng rồi.

Thấy phụ thân không có ý định trả lời vấn đề của mình, Quân Tư Mặc chuyển ánh mắt nghi hoặc sang mẫu thân mình thì lại đổi lấy sự rống giận từ Dạ Hi.

"Quân Tư Mặc, con câm miệng cho mẫu thân. Người lớn nói chuyện có nơi cho con chen miệng vào sao?" Dạ Hi lớn tiếng quát, ngăn Quân Tư Mặc nói chuyện. Nàng dám đánh cuộc, nếu nàng không ngăn cản, không chừng tiểu tử này sẽ còn nói ra lời gì đó khiến cho người ta đỏ mặt thêm nữa.

Bị rống như vậy, Quân Tư Mặc vô cùng bi kịch co rụt cổ lại, vẻ mặt uất ức nằm ở trên lưng Tiểu Bạch. Không phải là hắn chỉ hỏi nghi ngờ trong lòng thôi sao, mẫu thân làm gì mà tức giận như vậy chứ. Chẳng lẽ là đâm trúng chỗ đau của người, Tiểu Mặc Mặc thật sự là một người con trai khác của phụ thân sao.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Quân Tư Mặc sáng tỏ cười một tiếng, lên tiếng nói: "Mẫu thân, người không cần phải lo lắng, trở lại Thiên Thần Tiểu Tư Mặc sẽ giúp người bóp chết Tiểu Mặc Mặc."

Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, Quân Mặc Hiên cúi đầu xuống theo bản năng. Đồng thời, tầm mắt ba người Vân Thanh Phong cũng cùng nhau nhìn vào một chỗ. Mà Dạ Hi lại rất xấu hổ, hận không thể tìm được một cái động để chui vào.

Quân Mặc Hiên luôn luôn bình tĩnh lúc này đã không giữ được nữa mà sụp đổ, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ba người các ngươi, tất cả đều cút cho ta, cút được càng xa càng tốt."

Ba người thấy thế, bàn chân như được bôi dầu, chạy vô cùng nhanh. Vậy mà, ba người chưa đi được bao xa, đã truyền đến ba tiếng cười vang trời.

Nháy mắt, vẻ mặt Dạ Hi càng thêm u oán nhìn Quân Tư Mặc. Nàng nhớ nàng giáo dục vẫn rất thành công mà, sao vừa ra khỏi núi lớn đã thành tên nhà quê vậy?

Không nghĩ ra nguyên do, Dạ Hi liền đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu Thương Duyên. Nếu không phải ông ta đưa nàng đi, Tiểu Tư Mặc sao có thể sống ở trong núi lớn hơn bốn năm chứ. Ngươi xem xem, hiện giờ con cũng đã lạc hậu thành cái dạng gì rồi.

Lại nghĩ đến con mình một ngày ngủ ít nhất cũng mười sáu giờ, nhất thời, Dạ Hi cảm thấy áp lực như núi, còn tiếp tục như vậy nữa, Tiểu Tư Mặc có thể biến thành ngu ngốc hay không đây.

Vì vậy, Dạ Hi quyết định, phải xách Quân Tư Mặc này từ trên đệm thịt di động xuống. Hắn ngủ vậy cũng đã có thể so với heo rồi, về sau không chừng cũng sẽ còn đần hơn so heo.

"Tiểu Tư Mặc, mẫu thân cho con biết, sau này phải đi bộ, Tiểu Bạch của con bị tịch thu!" Dạ Hi hung hãn nói. Nói xong, còn muốn kéo Quân Tư Mặc từ trên lưng Tiểu Bạch xuống.

Nghe thấy mẫu thân muốn tịch thu Tiểu Bạch, như vậy sao được, không có Tiểu Bạch, hắn sẽ không sống nổi. Ngộ nhỡ ngày đó đi bộ, hắn ngủ gà ngủ gật bị xe ngựa đụng chết thì thảm rồi.

"Mẫu thân, người không thể tàn nhẫn với con như vậy được!" Quân Tư Mặc Bị kéo xuống đứng trên đất, uất ức lên án.

"Thu hồi vẻ mặt đáng thương kia của con đi, nói cho con biết, Tiểu Bạch mẫu thân nhất định sẽ thu." Dạ Hi kiên định nói. Nói gì cũng không thể cổ vũ việc Quân Tư Mặc ngủ rồi, nàng thật sự sợ hắn sẽ ngủ đến đần độn mất.

"Nhưng Thương gia gia nói rồi, cho phép Tiểu Tư Mặc có thể ngủ thì ngủ, không thể ngủ cũng phải ngủ." Quân Tư Mặc mang Thương Duyên ra, thật ra thì hắn cũng không muốn ngủ, nhưng mà ngay cả hắn cũng không thể khống chế được, một ngày không ngủ tròn mười sáu giờ, hắn sẽ khó chịu.

Nhìn bộ dáng đứa con nhà mình đáng thương như vậy, Quân Mặc Hiên lên tiếng lên tiếng xin xỏ nói: "Nhi tử còn nhỏ, để cho con ngủ đi." Hắn biết vì sao Tiểu Tư Mặc ngủ lâu như vậy, nhưng lại không thể nói cho Dạ Hi.

"Vẫn là phụ thân tốt!" Quân Tư Mặc chân chó nói.

"Không cho phép." Dạ Hi lạnh lùng nói một câu, nói xong xoay người rời đi. Lúc gần đi thì gọi Tiểu Bạch rời đi theo nàng.

"Phụ thân." Quân Tư Mặc tiếp tục chân chó.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên cũng không còn cách nào khác, mặc dù biết con trai rất cần ngủ, nhưng hắn cũng không dám đối nghịch với Dạ Hi. Chỉ có thể thành thực nói: "Tiểu Tư Mặc ngoan, con chờ ở đây, phụ thân đến chỗ mẫu thân cầu cạnh, chỉ là ta đoán hi vọng không lớn, cho nên con phải chuẩn bị sẵn sàng nha."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tư Mặc có chút miễn cưỡng, quả nhiên, đợi đến buổi tối, Tiểu Bạch của hắn vẫn chưa trở về. Rơi vào đường cùng, Quân Tư Mặc lựa chọn lên giường đi ngủ. Mặc dù không ấm áp như lưng của Tiểu Bạch, dù sao cũng tốt hơn không được ngủ.

......

Màn đêm buông xuống, bên trong Lạc gia bảo, hai bóng đen nhanh chóng lẻn vào trong đêm đen, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên nhanh chóng xuyên qua Lạc gia bảo, tìm kiếm căn cứ quân sự của Tuyết Nhung quốc.