Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 37: Màn che mặt bí ẩn




Một khắc trôi qua, Dạ Hi cười tít mắt nhìn mọi người nằm kêu rên trên mặt đất, dịu dàng nói: “Thế nào, đã chịu thừa nhận bản thân vô dụng chưa?”

Nghe vậy, mọi người hổ thẹn trong lòng, vốn cho là bọn họ rất mạnh, ngay cả một nha đầu không có nội lực mà cũng đánh không lại. Thật sự là quá mất mặt.

“Vâng, chúng tôi là đồ vô dụng.” Mọi người nhịn xuống đau đớn trên người, đứng dậy, đứng thành hàng, lớn tiếng nói.

“Tốt lắm, tăng cường độ huấn luyện lên gấp mười lần.” Dạ Hi lạnh lùng nói, những người này phải được huấn luyện thật tốt trước khi bị đám người Quân Mặc Dực phát hiện, nếu không sẽ cực kỳ phiền toái.

Gấp mười, khóe miệng Quỷ Diện hung hăng giật giật, nàng ấy muốn liều mạng luôn sao.

“Thế nào? Có ý kiến?” Dạ Hi khí thế bức người nhìn một đám người. Giống như nếu có người dám nói có ý kiến, nàng sẽ lập tức kết liễu hắn.

Mọi người không dám lên tiếng nữa, cúi đầu thật thấp. Không phải không ý kiến, là không dám có ý kiến.

“Được, vậy thì bắt đầu huấn luyện. Nói xong Dạ Hi liền xoay người rời khỏi, lúc gần đi, còn kêu Quỷ Diện và năm ảnh vệ theo.

Lúc gần đi, tuy trong lòng Quân Mặc Hiên tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười ngây ngốc như cũ. Hi nhi đột nhiên huấn luyện nhiều người như vậy để làm gì?

Một nhóm bảy người đi tới nơi bí mật của trụ sở huấn luyện. Đây là Dạ Hi đặc biệt chuẩn bị, chuyên môn dùng để huấn luyện thuật bắn súng. Kiếp trước, nàng không chỉ là Hắc Ám Chi Vương (vua ám sát bóng đêm), mà còn là chuyên gia thiết kế vũ khí.

Tuy điều kiện ở đây kém cỏi, nhưng thiết kế mấy cây súng lục đơn giản thì vẫn có thể làm được.

“Đây là vũ khí của các ngươi – súng lục. Ta chỉ biểu diễn một lần, nhìn cho rõ.” Dạ Hi không để ý nghi ngờ của mọi người. Đứng dậy, cầm lấy súng lục trong hòm nhanh chóng ra tay.

Mấy đốm sáng đẹp bay liệng, chỗ vò rượu cách một trăm mét toàn bộ vỡ vụn. Sáu phát, không hề lệch phát nào.

Nhìn một màn này, không chỉ có Quỷ Diện ngây người, ngay cả Quân Mặc Hiên cũng phải kinh ngạc. Vũ khí như vậy mà dùng vào chiến tranh, đại lục Long Đằng còn ai dám chống lại. Rốt cuộc là Hi nhi muốn làm cái gì? Nghĩ vậy, Quân Mặc Hiên có chút khó chịu.

Hắn không dám tưởng tượng, vạn nhất có một ngày Dạ Hi dùng họng súng đen xì này chĩa về phía hắn, hắn có thể điên mất hay không.

Ngay khi Dạ Hi làm xong tất cả, quay đầu lại phát hiện Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình. Trong lòng thầm kêu không tốt, tiểu tử này sẽ không phải là bị dọa cho choáng váng rồi chứ.

“Tiểu Mặc Mặc, chàng...” Dạ Hi còn chưa nói xong, Quân Mặc Hiên đã thở phì phò chạy đi. Bất đắc dĩ, Dạ Hi đành phải vội vàng phân phó Quỷ Diện huấn luyện đám người. Chính mình lại nhấc chân, đuổi theo Quân Mặc Hiên.

Lần này, Quân Mặc Hiên thật sự lo lắng, bởi vì hắn phát hiện bản thân đã yêu Dạ Hi. Hắn tình nguyện Dạ Hi chính là tiểu thư phế vật của phủ tướng quân, cũng không nguyện nàng là vì mục đích nào đó mà tiếp cận hắn.

Cho nên, Quân Mặc Hiên chạy đi, hắn sợ câu trả lời của Dạ Hi sẽ làm hắn sụp đổ.

Trong lúc này, Quân Mặc Hiên bách chuyển thiên hồi, Hi nhi mở thanh lâu hắn còn có thể lý giải, bí mật huấn luyện sát thủ hắn cũng không nghĩ gì, bởi vì những thứ đó hắn có thể nắm trong tay. Mà khi Dạ Hi bày ra tài thuật bắn súng, Quân Mặc Hiên mới ý thức được, Dạ Hi vốn không phải người mà bất kì người nào có thể nắm bắt được.

Vì vậy, hắn trốn tránh.

“Tiểu Mặc Mặc, chàng đợi ta với...” Dạ Hi ở phía sau cố gắng đuổi theo, mà quân Mặc Hiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tuyệt không biết Dạ Hi ở phía sau đuổi theo hắn.

Chạy một lúc, thật sự đã chạy hết nổi, Dạ Hi cũng không có dịu dàng dỗ dành, ngược lại giận dữ hét: “Quân Mặc Hiên chàng đứng lại đó cho ta.”

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên dừng cước bộ, xoay người phát hiện Dạ Hi đang mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình. Biết mình không trốn tránh được hiện thực, Quân Mặc Hiên dừng bước.

“Nương tử, Hiên nhi tức giận, rất tức giận.” Quân Mặc Hiên dỗi nói.

“Đừng nóng giận mà, nhìn bộ dáng gặp cảnh khốn cùng của chàng xem, tức giận nhiều sẽ xấu xí.” Dạ Hi chỉ nghĩ hắn do bị giật mình, cho nên nói chuyện cực kỳ ôn nhu.

Lời nói ôn nhu kia khiến trong lòng Quân Mặc Hiên ấm áp, có lẽ Hi nhi cũng không có mục đích khác, mà là thật sự nguyện ý cùng hắn người đần độn này ở cùng một chỗ.

Vậy thử thăm dò một phen xem, Quân Mặc Hiên nghĩ như vậy, lập tức mở miệng nói: “Tiểu Thanh nói nương tử mở thanh lâu còn có nhiều người hầu hạ. Tiểu Thanh còn nói, nương tử có nhiều bạc, sẽ không cần ta... Nương tử, nàng nói có phải nàng ghét bỏ Hiên nhi là người đần độn không có năng lực, không thể bảo vệ nàng. Cho nên nàng mới tìm nhiều người như vậy tới bảo vệ nàng...”

Quân Mặc Hiên nói vô cùng cẩn thận, dáng vẻ kia thật giống như là Dạ Hi không cần hắn nữa.

Nghe vậy, Dạ Hi dịu dàng cười cười, mở miệng nói: “Tiểu Mặc Mặc đừng nghe khốn khiếp (tên lưu manh) Vân Thanh Phong kia, mọi chuyện nương tử làm đều là vì chàng. Hiện tại, chúng ta có hoàng thượng che chở, đương nhiên bình an vô sự. Nhưng ngày nào đó phụ hoàng mất, chúng ta cũng sẽ bị người khi dễ. Sức của một mình nương tử không đủ để bảo vệ chàng, cho nên, nương tử muốn tìm thật nhiều người tới bảo vệ chàng...”

Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên vừa vui mừng, lại cảm động, xem ra có một số việc thật sự không thể lừa Dạ Hi nữa rồi. Hi nhi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn cũng nên hồi báo, phải không?

“Nương tử, thật ra...” Nói đến bên miệng, Quân Mặc Hiên lại không biết nên mở miệng thế nào nói cho Dạ Hi thật ra hắn không có ngốc.

“Có phải rất cảm động hay không, cảm động thì về sau phải đối với nương tử tốt một chút, không nên hơi một tí thì phát giận, biết không?” Dạ Hi cực kỳ tự nhiên tựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên, hưởng thụ yên tĩnh duy nhất thuộc về nàng.

Quân Mặc Hiên không nói gì, không sai hắn rất cảm động, nhưng hắn muốn nói không phải điều này. Bị Dạ Hi cắt ngang, Quân Mặc Hiên cũng không còn dũng khí nói sự thật cho Dạ Hi. Chỉ có thể dùng lực gắt gao ôm Dạ Hi vào trong ngực.

Trong lòng yên lặng quyết định, về sau nhất định phải bảo vệ nương tử thật tốt, để nàng tự do bay lượn. Hắn hiểu được, Dạ Hi không phải là người trọng danh lợi, nhưng lại vì hắn mà tranh danh đoạt lợi.

Một phần tình như vậy, làm sao Quân Mặc Hiên không cảm động được. Ngay sau khi Dạ Hi bắt đầu lập ra Huyết Sát, Quân Mặc Hiên đã lợi dụng thế lực Long Môn để che dấu việc này.

Bởi vì có Long Môn trợ giúp, thái tử và nhị hoàng tử không hề biết Dạ Hi đang làm gì sau lưng. Mà ngoài mặt lão bản của Yên Vũ các là Hoa Hồ Điệp, cùng Dạ Hi một xu quan hệ cũng không có.

Vì vậy, mấy ngày nay Dạ Hi đều trôi qua rất thoải mái, thế lực khắp nơi coi như cũng đã yên lặng, ngay cả thái tử thích rêu rao chung quanh nhất cũng đã thu liễm rất nhiều.

Nhưng, vào lúc quan trọng này, lão bản mới trên danh nghĩa của Yên Vũ các Hoa Hồ Điệp phát thiếp mời tới các vương tôn quý tộc. Một mặt lấy 《Màn che mặt thần bí》làm tên khai trương buổi lễ long trọng truyền ra ngoài.

Lại thêm hai tỷ muội Liễu Diệu Linh giúp đỡ tuyên truyền, Yên Vũ các của Dạ Hi còn chưa khai trương mà thanh danh đã lan rộng.

...Tà vương...Hồng Nhung...

Sau mấy ngày, vạn chúng chờ mong Yên Vũ các khai trương, khi mọi người đi tới Yên Vũ các, bên trong trang hoàng thanh nhã, khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng. Còn có suất ca mỹ nữ trang phục đồng nhất phục vụ.

Mỗi một người được mời tới đặc biệt hài lòng. Bất luận người đến là vì mỹ nữ thần bí, hay vì Hoa Hồ Điệp hoặc Quỷ Diện, khi nhìn thấy toàn bộ Yên Vũ các, không khỏi cảm thán Hoa lão bản có đầu óc làm ăn.

Từ khi biết Yên Vũ các là của nương tử nhà mình, Quân Mặc Hiên không ít lần đi theo Dạ Hi tới nơi này. Vào lúc này, trong đại sảnh, Quân Mặc Hiên vẻ mặt cười ngây ngô nhìn toàn bộ chung quanh.

Trong một phòng thượng nhã, thái tử thấy Quân Mặc Hiên cũng ở đây, đang cười một cách xuân tâm nhộn nhạo, Quân Mặc Lâm không vui. Lại nhìn thấy trên chỗ ngồi của Quân Mặc Hiên có ký hiệu là “Giáp”, mà chính mình là “Ất”, hắn càng không vừa ý.

Vì vậy, bước nhanh về phía trước.