Tà Vương Không Để Vợ Chạy Thoát

Tà Vương Không Để Vợ Chạy Thoát - Chương 20: Dám Xem Thường Ta




Tô Lạc lạnh lùng cười cười, “ Ngươi gọi ta đi ta phải đi sao, đây chẳng phải rất mất mặt?” Trong ấn tượng, vị Tô phu nhân không phải là loại lương thiện, trên người nguyên chủ không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi của Tô phu nhân cùng Tô ma ma, thật sự muốn đếm đều đếm không hết.

Quế ma ma lạnh lùng cười, xem thường nói, “ Tứ tiểu thư, ngài đang nói đùa sao?”

“Bổn tiểu thư cũng không thích nói đùa”. Tô Lạc hai tay khoanh trước ngực, trên mặt trông nghiêm trang.

Quế ma ma đôi mắt nhắm lại, đáy mắt hiện lên tia hung ác: “ Tứ tiểu thư đã không đồng ý, như vậy nô tài cũng không khách khí”

Bà trong miệng mặc dù xưng nô tài, nhưng trên mặt lại không có chút cung kính nào, chân tay lại càng vô lễ, chỉ thấy bà tùy ý bước lên vài bước, đến bên cạnh Tô Lạc, một tay hướng phần gáy Tô Lạc giống như bắt gà.

Mắt Tô Lạc hiện lên một vòng hàn quang.

Bất quá chỉ là nô bộc, vậy mà cũng dám với nàng động tay chân. Thật sự là không kiên nhẫn được.

Thời điểm muốn nhanh bắt được Tô Lạc, Quế ma ma đáy mắt hiện lên tia vui mừng, đang suy nghĩ ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên tình huống xoay chuyển.

“Ah-----” một tiếng hét thảm trong miệng Quế Ma ma bộc phát ra, chỉ thấy bà bị đau mà che cánh tay phải, bởi vì đau nhức mà trên mặt mồ hôi đầm đìa. Quế ma ma đương nhiên rất đau, bởi vì tinh thông bộ phận thân thể, Tô Lạc liền đem các đốt ngón tay phải phế đi, động tác gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.

Tô Lạc ôm cánh tay, bình tĩnh mà liếc xéo bà, khóe môi nhếch lên cười lạnh.

“ Ngươi, ngươi như thế nào có thể...Không có khả năng!” Quế ma ma mặt mũi đầy kinh ngạc, hiển nhiên giật mình cực kì.

“Sao?” Tô Lạc nhàn nhạt cười lạnh.

Quế ma ma đau nhức mà hít một hơi, trong lòng nàng âm thầm khuyên bảo chính mình, ảo giác, nhát định là ảo giác. Tứ tiểu thư là củi mục, căn bản không có khả năng tập võ, nàng làm sao có thể thắng mình?

Đã đến tận đây, Quế ma ma âm hiểm cười mấy tiếng:” Tứ tiểu thư rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách lão nô không khách khí!”



Quế ma ma một cái tay khác như kìm sắt hướng cổ Tô Lạc véo đi, bà cũng không tin như vậy mà không bắt được tứ tiểu thư tay trói gà không chặt.

Đột nhiên, Quế ma ma chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng Tô Lạc trước mặt bà đã dần mờ đi. Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Lạc hướng bờ mông đẫy đà của Quế ma ma đạp một cái.

Hôm qua phật sơn vô ảnh cước này là Tô Lạc đạp Tô Vãn vào ao hoa sen, hiện tai một đạp này uy lực càng lớn, một cước trực tiếp đem Quế ma ma đụng vào vách tường cách đó ba mét.

Sau đó, phát ra một tiếng va chạm kịch liệt.

Tường lâu năm không có tu sửa, không còn cứng cáp chỉ thấy nó kịch liệt mà lay động vài cái, tuy nhiên tường lại không sập, nhưng trên tường bụi lại nhao nhao rơi xuống, mà giờ này Quế ma ma bị đụng đã sớm ngất đi.

Tô Lạc lần phát uy này, để cho Lục La kinh ngạc mà há to mồm.

“Tiểu, tiểu, tiểu thư?” Lục La kinh hãi đến lời nói còn vấp vài chỗ.

Nhìn một đạp của tiểu thư làm Quế ma ma ngã hôn mê, Lục La dùng sức dụi mắt, khó có thể tin.

“Ừ” Tô Lạc nhàn nhạt mà đáp, một tay nàng sờ sờ cái cằm, tự hỏi nên xử lý lão yêu bà này thế nào.

Trí nhớ trước kia của Tô Lạc nói cho nàng biết, những năm gần đây, vị Quế ma ma này cũng không ít lần bắt nạt nàng, thậm chí còn dặn nhà bếp đưa cho nàng thức ăn như cho heo ăn! Khi nàng bệnh, không cho nàng uống thuốc, còn đem thuốc đổi thành nước tiểu! Nguyên chủ tức giận phản kháng, bà ta lại thô lỗ quát nạt.

Loại lão yêu bà này, chết là tốt nhất.

Cú ngã vừa rồi cũng để cho bà ta chóng mặt vài ngày