Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 352: Ngài Minh Vĩ Thật Biết Nói Đùa Đi?




Thấy hai người từ xa đi tới, mấy đệ tử canh cổng sơn môn ngoái lại nhìn, vừa nhận ra người tới là Hoàng Việt, ai nấy hò reo: "Hoàng Việt sư huynh đã về!"

Hoàng Việt cũng phải mỉm cười, một vài đệ tử chạy tới lấy hành lý cho Hoàng Việt, một vài người thì chạy vào trong thông báo cho các sư huynh đệ và Vân Du chưởng môn, sau khi Hoàng Việt đi vào trong không lâu, liền thấy Hải Đường công tử từ xa chạy tới, hắn cũng thấy ngài Minh Vĩ, liền chắp tay chào hỏi: "Minh Vĩ đại nhân!"

Người thân thời gian dài không gặp, vừa gặp lại tất nhiên rất thắm thiết, Hải Đường công tử ôm chầm lấy Hoàng Việt, không ngừng nhìn xem rốt cuộc 2 tháng này ở vòng trong Hoàng Việt có biến hóa gì, hắn chỉ cảm thấy Hoàng Việt càng ngày càng trở nên sâu không lường được, với cảnh giới Ám Kình trung kỳ hiện nay của hắn, dĩ nhiên không thể nào biết được bây giờ Hoàng Việt đã lợi hại cỡ nào, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được đứa em của mình về khí chất thì không hề kém hơn ngài Minh Vĩ.

"Anh Đường, xem ra vẫn là rất chăm chỉ tu luyện!" Hoàng Việt buông lời khích lệ, hắn cảm thấy Hải Đường công tử đột phá đến Ám Kình trung kỳ đã là rất tốt.

"Dĩ nhiên, ngày nào anh cũng cầu nguyện cho chú, vòng trong Thiên Đảo thế nào? Khắc nghiệt chứ?" Hải Đường công tử xoa xoa vai Hoàng Việt, mấy tháng ở Thiên Đảo, trông Hải Đường công tử khí sắc tốt hơn hẳn, da dẻ hồng hào, xem ra mấy tháng trời không ăn chơi đã khiến hắn lột xác thành một con người mới.

"Cũng không quá khắc nghiệt, dĩ nhiên là đối với em, ha ha!"

Hai người vừa hàn huyên đôi chút, từ xa xa, Tường Lam đại sư huynh cùng Vân Du chưởng môn đang chạy tới, nhìn về Hoàng Việt và Minh Vĩ đại nhân, bọn họ cũng không giấu nổi vui mừng, thật ra, ai cũng cho rằng Hoàng Việt đi vào vòng trong là đi cùng Minh Vĩ đại nhân cả, nên vẫn là rất tin tưởng ngài Minh Vĩ có thể bảo vệ Hoàng Việt, ai có thể ngờ được Hoàng Việt vừa vào vòng trong là đã tự mình phiêu bạt giang hồ đâu?

"Tiểu Việt!" Vân Du chưởng môn hô lớn, Hoàng Việt cũng chạy tới ôm người sư phụ của mình, tuy rằng người thầy này không dạy Hoàng Việt quá nhiều nhưng trong lòng Hoàng Việt đây luôn là người sư phụ mà mình phải kính trọng a!

"Con... Đã đột phá Hóa Kính rồi?" Vân Du chưởng môn cảm nhận được khí tức Hoàng Việt đang là Hóa Kính hậu kỳ, khuôn mặt sửng sốt không thể che giấu, Tường Lam sư huynh và Hải Đường công tử vừa nghe xong, ai nấy cũng cực kỳ mừng rỡ, đúng là với thiên phú của Hoàng Việt, lần trước đã là nửa bước Hóa Kính, sau hai tháng đột phá đến Hóa Kính tuy rằng không phải là rất đáng sợ nhưng nhìn khuôn mặt Vân Du chưởng môn thì bọn họ có thể cảm giác được Hoàng Việt đây không phải là đột phá đến Hóa Kính sơ kỳ a...

"Việt, em đã đột phá đến cảnh giới gì rồi?" Hải Đường công tử không nhịn được hỏi, ai chứ hắn là biết rõ nhất đứa em của mình không hề đơn giản, dù cho nó nói nó đột phá đến Hậu Thiên thì Hải Đường công tử cũng sẽ chẳng nghi ngờ chút nào.

"Rồi anh sẽ biết thôi, lần này em về, là muốn nhờ anh mang chút đồ đi đất liền, dĩ nhiên ngài Minh Vĩ cũng sẽ đi với anh, hẳn là anh cũng nhớ ba anh chứ?" Hoàng Việt cười xòa, cũng không nói ra luôn, mà hỏi lại Hải Đường công tử, người sau nghe vậy, khuôn mặt có chút dao động, quả là hắn rất nhớ ba mình a, dù rằng ông ấy có chút trăng hoa nhưng người ông ấy thương nhất vẫn là hắn đó à.

Hải Đường công tử liền bảo: "Ừm, nhớ thì có nhớ, nhưng anh nghe nói Nam trọc đã bị ba anh xử rồi, ông ấy cũng đã đột phá đến Ám Kình sơ kỳ cao giai, còn tên Dũng đại bàng thì hắn trốn đi đâu không biết, nhưng giờ đây em biết ngài Minh Vĩ, nếu nhờ ngài ấy, hắc hắc, hắn cho dù có trốn đến chân trời góc biển cũng đừng hòng thoát được!"

Minh Vĩ đại nhân vừa nghe vậy, liền lẩm bẩm: "Dũng đại bàng? Hắc hắc, đã lâu lắm rồi ta không đụng vào chuyện giang hồ, nói đi, cậu cần ta giúp điều gì?"

Hoàng Việt thấy Minh Vĩ định nhúng tay, liền từ chối: "Không sao, lão Vĩ, ta có thể xử lý được, chỉ là một tên ma le mà thôi!"

"Đừng ở đây nói nữa, chúng ta vào dùng bữa, hôm nay phải mở tiệc lớn mừng Tiểu Việt và ngài trở về, ha ha!" Vân Du chưởng môn thấy ai nấy đều có nhiều điều muốn nói như vậy liền ngăn cản, dù gì hai người Hoàng Việt từ xa đến đây chắc cũng đã mệt rồi, cũng phải cho bọn họ nghỉ ngơi và ăn uống no say đã chứ, hắc hắc.

"Đúng, đúng, Minh Vĩ đại nhân, Hoàng Việt sư đệ, chúng ta phải uống thật đã mới được!" Tường Lam đại sư huynh cũng vội nói, Hoàng Việt cũng cười hì hì, đi theo mọi người cùng vào nghỉ ngơi, chờ các đệ tử cấp thấp làm thịt dê cừu, lấy rượu ngon ra, hắn cũng muốn uống rượu với Vân Du chưởng môn và Hải Đường công tử a, dù sao đã hơn hai tháng rồi, trên bàn rượu cũng có thể kể cho bọn họ những chuyện vui trải qua ở vòng trong Thiên Đảo.

Bàn rượu cũng không nhiều người, chỉ có Tường Lam, Vân Du chưởng môn, Hoàng Việt, Hải Đường công tử và Minh Vĩ đại nhân, tuy rằng Tường Lam đại sư huynh ở đây có vẻ không tiện lắm nhưng dù gì đây cũng là đệ tử mà Vân Du chưởng môn nhận nuôi từ nhỏ, rất trung thành với môn phái nên Hoàng Việt cũng không kiêng kỵ gì, để cho lão Vĩ nói ra những gì hắn đã làm ở Trung Nguyên.

"Minh Vĩ đại nhân, ngài nói Hoàng Việt đã đánh bại Dương Siêu Phong của Minh Giáo sao?" Tường Lam đại sư huynh trợn tròn mắt khi nghe Minh Vĩ lải nhải, quả thật Minh Vĩ đại nhân rất dễ tính, cho dù đứng ở địa vị cao nhưng với những người thân thiết thì ông thích nói rất nhiều.

"Không sai, các ngươi đừng nghĩ Tiểu Việt còn là Hóa Kính Tông Sư, thật ra ngay cả ta muốn đứng trước Tiểu Việt đỡ một chiêu vẫn là không thể!"

"..."

Vân Du chưởng môn, Hải Đường công tử, Tường Lam đại sư huynh không biết nên nói gì, tuy rằng điều này là do đích thân ngài Minh Vĩ nói nhưng chỉ có Hải Đường công tử là bán tín bán nghi, dù sao cũng quá hoang đường đi, ngài Minh Vĩ tu luyện bao nhiêu năm? Hoàng Việt tu luyện bao nhiêu năm? Hơn nữa Hoàng Việt vốn là không có bối cảnh gì trong Võ Lâm a, từ đâu ra công pháp đỉnh cấp mà làm ra những hành động khủng khiếp như vậy...

"Thôi thôi, chúng ta đừng nói chuyện Võ Lâm Trung Nguyên nữa, để ta kể cho ngài nghe về tình hình giang hồ nước Việt mấy tháng nay!" Vân Du chưởng môn liền giơ tay ngăn lại, nếu nghe ngài Minh Vĩ nói như thế nữa, hắn sẽ không nhịn được mà hoảng hồn mất, toàn những chuyện quái dị, sao mà tin được chứ a? Ngài Minh Vĩ đây cũng quá thích nói đùa rồi đi?

"Hừ, các người cứ không tin ta!" Minh Vĩ nói bằng giọng say bét nhè, đúng là vừa rồi uống quá nhiều, ông cũng không nhịn được phóng đại mọi thứ lên, có điều đều có cơ sở cả a, bằng thực lực của Hoàng Việt hôm nay, muốn làm những điều đó cũng không khó gì.

"Sư phụ, giang hồ đất Việt dạo gần đây có sự kiện gì lớn?" Hoàng Việt tò mò hỏi.

"Ừm... Vũ Nam nghe đồn đã xin gia nhập một môn phái nhỏ của Trung Quốc, còn cô bé Huỳnh Liên kia thì ở trong phái Phượng Việt đã trổ hết tài năng, đánh bại đại sư tỷ của môn phái, cũng đã thành công đột phá Hóa Kính trung kỳ rồi!"