*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhậm Vô Tâm chết do tẩu hỏa nhập ma.
Khi Thương Vô Dung chạy tới nơi ở của Nhậm Vô Tâm, nơi đây đã hỗn độn đầy đất, nằm giữa đống hỗn độn là di thể huyết nhục mơ hồ.
Tà thuật phản phệ, làn da trên người Nhậm Vô Tâm đã biến mất hoàn toàn, huyết nhụ đỏ vàng lõa lồ, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy xương trắng, người chứng kiến cảnh này đều hít lạnh một hơi.
Sau đó, Thương Vô Dung đuổi hết mọi người ra bên ngoài, hắn ở bên di thể của Nhậm Vô Tâm suốt một đêm.
Trong đêm đó, hắn dùng sưu hồn thuật trường đàm* với hồn phách của Nhậm Vô Tâm. Tuy không ai biết nội dung cuộc trò chuyện, chỉ biết ngày hôm sau, khi Thương Vô Dung lần nữa xuất hiện, hắn tuyên bố trước mặt mọi người một tin tức khiến người khiếp sợ:
(*sưu: tìm kiếm, lục soát
*trường đàm: cuộc nói chuyện, đàm luận kéo dài)
Hắn quyết định mang di thể và hồn phách của Nhậm Vô Tâm rời khỏi Bích Vân Cư, đi đến nơi có lẽ là chỗ duy nhất có thể thu lưu Nhậm Vô Tâm —— Vị Ương Thành.
Nói tới đây, Cố Yên Lam lại dừng lại nhìn Luyện Chu Huyền: "Luyện huynh, vừa rồi ngươi đã ở trong thành đi một vòng, đã nhìn thấu được bản chất của Vị Ương Thành?"
Luyện Chu Huyền đang nghe chuyện xưa vô cùng nhập tâm, thình lình bị ném cho một vấn đề. Hắn nghĩ nghĩ, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Giếng trời trong hoa viên, những người dự tiệc sớm đã đi hết, chỉ còn lại ánh sáng của mấy ngọn đuốc sắp tàn, lay động giãy giụa trong gió .
Hắn thấp giọng nói: "Ta từng nghe các vị huynh đệ Trung Nguyên nhắc tới, trong truyền thuyết Trung Nguyên có một tòa quỷ thành. Những oán quỷ lòng mang chấp niệm, không muốn đầu thai chuyển thế tất cả đều ở trong thành tu hành, ban đêm ra ngoài kết bạn làm hại khách vãng lai đi qua...... Nhưng, thoạt nhìn không phải nơi này."
"Ha?" Yến Anh xì một tiếng nở nụ cười, "Trung Nguyên hiện giờ còn có thể có cái loại quỷ thành này? Cũng không hỏi xem Phượng Chương Quân của chúng ta có đồng ý hay không!"
"......" Phượng Chương Quân vân vê chén rượu trong tay, không phát biểu ý kiến.
Cố Yên Lam dùng tẩu thuốc lá kim loại gõ nhẹ xuống bàn, gọi lực chú ý của mọi người trở về.
"Loại quỷ thành như lời Luyện huynh tại hạ chưa được thấy qua. Nhưng Vị Ương Thành đúng là một tòa quỷ thành. Trừ một số ít đệ tử Đông Tiên Nguyên cùng các vị khách bên ngoài ra, cư dân bên trong thành đều là quỷ hồn, là do đệ tử khi ra ngoài du lịch từ bốn phương tám hướng mang về. Đại đa số họ không chịu đạo nhập luân hồi, nhưng vẫn chưa làm bậy hại người, vừa lúc gần Đông Tiên Nguyên có một tòa phế thành từ thời tiền triều, liền tiến hành cải tạo nó, từ từ mà hình thành nên Vị Ương Thành bây giờ."
Luyện Chu Huyền gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi hỏi: "Nhưng tại sao Đông Tiên Nguyên lại muốn tạo ra một tòa thành như vậy ?"
Yến Anh giành trước trả lời: "Lòng trắc ẩn mọi người đều có nha, làm gì có nhiều cái tại sao như vậy, người Đông Tiên Nguyên chính là trượng nghĩa thế đấy!"
Mà Lý Thiên Quyền bên cạnh hắn rõ ràng ngay thẳng hơn: "Các ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, trong thành các ngành các nghề, tam giáo cửu lưu, quỷ hồn nào cũng có, trong đó có không ít danh sư danh thợ, thậm chí là quan to quý tộc. Đệ tử Đông Tiên Nguyên mới nhập môn không ít người phải đến Vị Ương Thành học nghệ từ bọn họ. Hơn nữa nếu cùng quỷ hồn quen thuộc, thân cận, chúng có thể tiết lộ cho các ngươi một ít mê tân* giang hồ, hay thậm chí là trong triều đình; những chuyện đó đều là thứ dùng tiền cũng khó có thể hỏi thăm được."
(*mê tân: đam mê mới mẻ, thú vui mới)
Đề tài vòng một vòng, lại trở lại trên người Cố Yên Lam, hắn chậm rãi nhả ra một ngụm khói.
"Có rất nhiều lý do Vị Ương Thành tồn tại, lý do quan trọng nhất là có không ít quỷ hồn trong thành kỳ thực là thân nhân của các đệ tử Đông Tiên Nguyên. Các đệ tử này vì muốn được cùng người nhà đoàn tụ mà cam nguyện lưu lại Vị Ương Thành tu hành, cũng phụ trách giữ gìn trật tự hàng ngày. Thương sư huynh cũng vì suy xét tới điểm này nên dù ngàn dặm xa xôi vẫn muốn đưa Nhậm Vô Tâm tới đây."
"Lưu tại Bích Vân Cư không được sao?" Luyện Chu Huyền lại hỏi, "Nếu chỉ là muốn giữ lại Nhậm Vô Tâm thì ở Bích Vân Cư tìm một chỗ để dưỡng hồn phách không phải cũng được?"
"Không được, hắn bắt buộc phải đến Vị Ương Thành." Nói chuyện là người vẫn luôn trầm mặc Phượng Chương Quân, "Bất kỳ môn phái nào ở Trung Nguyên đều bị cấm nuôi dưỡng hồn phách thi quỷ. Huống chi Nhậm Vô Tâm là do tẩu hỏa nhập ma mà chết, nếu tùy tiện lưu lại, đối với Bích Vân Cư sẽ là một mầm họa cực lớn."
"Lời này của Tiên Quân rất đúng." Cố Yên Lam tán đồng, "Nhìn khắp tu chân giới Trung Nguyên, chỉ có Pháp Tông và Vị Ương Thành là hai nơi quỷ hồn có thể dừng chân. Nhưng Pháp Tông chỉ thu kẻ thề sống chết nguyện trung thành với tông chủ Diệu Huyền Tử, Vị Ương Thành là lựa chọn duy nhất, cũng là tốt nhất."
Cố sự của Thương Vô Dung và Nhậm Vô Tâm vẫn còn tiếp tục.
Sau khi rời khỏi Bích Vân Cư, Thương Vô Dung đi vào Đông Tiên Nguyên, bái kiến Dư chưởng môn, cũng thẳng thắn nói hết chuyện đã xảy ra. Dư Điệp Ảnh cũng động lòng trắc ẩn. Cho phép Thương Vô Dung và Nhậm Vô Tâm nhập Vị Ương Thành thanh tu, nhưng đồng thời đưa ra hai điều kiện ——
Thứ nhất, Thương Vô Dung phải lấy danh nghĩa đệ tử Đông Tiên Nguyên vào thành; thứ hai, sau này hai người phải vì trật tự của Vị Ương Thành mà ra một phần lực.
Nghe có vẻ như Đông Tiên Nguyên nhặt được món hời lớn —— Luyện Chu Huyền yên lặng nghĩ trong lòng.
Thương Vô Dung tất nhiên dứt khoát đồng ý hai điều kiện này, từ đó trở thành đệ tử Đông Tiên Nguyên trú nhập ở Vị Ương Thành. Bởi vì Nhậm Vô Tâm khi chết tẩu hỏa nhập ma, cơ thể bị tàn phá, mặt mũi hủy hoại, Thương Vô Dung chủ động kết làm đạo lữ âm dương với Nhậm Vô Tâm, không rời không bỏ, bầu bạn bất giác đã được trăm năm.
Câu chuyện đã kể xong, Cố Yên Lam cũng từ từ nhả ra một ngụm khói thuốc cuối cùng, dưới ánh đèn dần dần hóa hư vô.
Mọi người yên tĩnh trong chốc lát, vẫn là Yến Anh không kìm nén được mở miệng.
"Theo ta thấy thì, Nhậm sư thúc năm đó căn bản là suy nghĩ nhiều. Ngươi ngẫm mà xem, sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma, da thịt cũng không có, sư phụ ta một chút cũng không chê, còn vì hắn rời khỏi Bích Vân Cư, cùng hắn kết làm nhân quỷ đồng tu. Vậy dù hắn có già một chút, trở nên xấu một chút, sư phụ ta như thế nào lại ghét bỏ!"
Mà Cố Yên Lam lại cười nói: "Tiểu A Anh, dù sao ngươi cũng còn nhỏ. Có một số việc không đến tuổi sẽ không hiểu. Người sống một đời, không phải lúc nào cũng vui vẻ náo nhiệt. Sẽ có thời khắc tối tăm mù mịt. Khi ngươi lơ đẵng nhìn vào mặt nước thấy dung nhan già cả của mình, sau đó nhớ đến thời gian tươi đẹp đã qua...... Ngươi tiếc nuối chúng lại không cách nào tìm lại được chúng. Đặc biệt là khi người ngươi thầm mến mộ, thời gian giống như dừng lại trên người hắn, ngươi lại mỗi một cái chớp mắt đều già đi, điều này có nghĩa ngươi cách hắn càng ngày càng xa...... Đây là một loại dày vò không thể nào chống cự được."
Bầu rượu trên bàn bất chi bất giác đã cạn. Mùi rượu ngập tràn trên bàn tiệc, không khí lại càng thêm trầm thấp buồn bã.
Lại là Yến Anh không kìm nén được: "Ai, ta nói mọi ngươi làm sao phải buồn như vậy?! Là do chợ đêm Vị Ương Thành không náo nhiệt, hay là do rượu Đông Tiên Nguyên uống không ngon?! Bây giờ sư phụ ta và sư thúc không phải đang hạnh phúc à, các ngươi không nên xúc động bừa!"
Luyện Chu Huyền biết hắn là muốn bầu không khí trở nên vui vẻ, vì thế cũng đáp lại: "Nói như vậy, ngươi là đi theo sư phụ ngươi từ Bích Vân Cư tới Đông Tiên Nguyên?"
"Đấy là tất nhiên! Ta là do chính tay sư thúc nhặt về, là tâm đầu nhục* của sư phụ!" Yến Anh không chút keo kiệt mấy lời buồn nôn, "Sư phụ nói, khi đó ta còn quá nhỏ, không thể cứ vậy ném ta ở Bích Vân Cư, cho nên mang cả ta đến Đông Tiên Nguyên...... Bất quá sau đó hắn bận rộn chăm sóc sư thúc, nên gửi gắm ta cho sư phụ khác, ai, dù sao cũng không có gì khác nhau."
(*đầu quả tim: chỉ điều quý giá nhất, khó vứt bỏ nhất)
Hắn nói vậy, Cố Yên Lam lại gật đầu: "Dẫn ngươi theo là đúng. Ai có thể ngờ được Bích Vân Cư hiện giờ đến cả tiểu nhi nữ của Diệp chưởng môn cũng không thể bảo hộ được."
"......"
Nỗ lực làm bầu không khí sinh động Yến Anh có chút hết chỗ nói. Lúc này, người vẫn luôn cúi đầu uống rượu Lý Thiên Quyền đột nhiên buông chén, đứng lên.
"Ta mệt rồi." Hắn nhìn về phía Yến Anh, "Không phi nổi*, tìm một chỗ ngủ đi."
(*ý nói phi kiếm)
Yến Anh từ cửa sổ nhìn ra giếng trời đối diện: "Phòng cho khách đã chuẩn bị rồi, tự chọn một gian là được."
Lý Thiên Quyền cũng không nói nhiều với hắn, lập tức lung lay đi về phía lối ngoặt của hành lang lầu hai.
Thấy tiệc rượu đã đến lúc tan cuộc, Luyện Chu Huyền cũng muốn đứng dậy. Nhưng mới cử động một chút, không ngờ đầu óc lại đảo đến trời đất quay cuồng, vội vàng đỡ mép bàn ngồi trở lại.
Trong cơn choáng váng, hắn nghe thấy thanh âm của Yến Anh vang bên tai khi xa khi gần: "Úi? Ta chưa nói với ngươi à? Rượu này của Đông Tiên Nguyên chúng ta lúc uống thì nhẹ nhàng, nhưng lúc thấm rồi thì tác dụng rất mạnh. Ài, Phượng Chương Quân ngài hẳn là biết......"
Đoạn tiếp theo Luyện Chu Huyền đã không nghe rõ lắm.
Nam Chiếu tuy rằng cũng làm rượu, nhưng bởi điều kiện có hạn, hầu hết là gạo nếp ủ thành rượu gạo, ngọt thanh giải nhiệt. Mà rượu Đông Tiên Nguyên, lúc uống thì mát lạnh ngọt lành, hắn bất tri bất giác uống nhiều mấy chén —— không ngờ được, đúng là mắc lừa mà.
Tửu kình không ngừng lan ra, hắn cảm thấy khí quản và đầu mình như sưng lên, nóng nực khó có thể hô hấp, vì vậy duỗi tay kéo cổ áo thông khí. Nhưng mới kéo được một nửa đã bị một cái tay khác ngăn lại.
"Hắn say." Phượng Chương Quân lời ít ý nhiều, "Tìm một chỗ cho hắn nghỉ ngơi."
"Cũng ở phía sau." Yến Anh như trước chỉ về đằng sau, "Phòng của hai vị đã chuẩn bị xong... cơ mà chỉ có một gian phòng, dùng tạm vậy."
"......" Phượng Chương Quân muốn nói lại thôi, chỉ nhíu mày nhìn vị đệ tử Đông Tiên Nguyên có chút giảo hoạt này.
"Ta đây cũng đi thôi." Cố Yên Lam chọn rất đúng thời điểm đứng lên, đánh vỡ sự xấu hổ vi diệu.
"Tiểu sư thúc, ta tiễn ngài đi!" Yến Anh nhanh chóng chạy theo.
Chỉ nháy mắt, bên bàn rượu chỉ còn lại Luyện Chu Huyền đang gục xuống bàn ngủ say và Phượng Chương Quân. Vân Thương thủ tọa nhìn ngọn đèn dầu nhấp nhoáng trong sương phòng hậu viện, lại nhìn khuôn mặt say ngủ của Luyện Chu Huyền, sau đó cúi người , cẩn thận nâng người từ trên bàn dậy.
Khách phòng theo như lời Yến Anh là ở lầu một hậu viện. Đẩy ra tấm bình phong dưới đèn lồng đỏ thẫm, phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ —— tuy trong lòng Phượng Chương Quân biết rõ, đây không phải bộ dạng thật của nơi này.
Hắn nhẹ nhàng đỡ Luyện Chu Huyền lên giường, tháo giày vớ và áo ngoài, để người nằm nghiêng dựa tường.
Độ rộng của giường có chút xấu hổ, một người ngủ thì thừa, nhưng hai người cùng nằm thì lại có vẻ chen chúc. Huống chi Vị Ương Thành là nơi quỷ hồn lui tới, hắn không hy vọng chuyện xảy ra trong khách phòng này ngày mai liền truyền khắp toàn bộ Đông Tiên Nguyên.
(Yến Anh à --.--)
Nghĩ như vậy, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Luyện Chu Huyền, hắn liền đứng dậy định ra ngoài tìm chỗ đả tọa.
Còn không đi được vài bước, hắn nghe thấy người phía sau trở mình, tựa hồ đang nói mơ.
Vân Thương thủ tọa bước chân dừng lại, tiện đà xoay người về bên mép giường.
"Ta đây."
Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Luyện Chu Huyền, một chút một chút, vô cùng ôn nhu.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, là tiếng gà trống gáy vang đánh thức Luyện Chu Huyền.
Cũng phải một tiếng gà kêu, mà là vô số con gà cùng hợp xướng, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Mới khắc* trước còn trong mộng tình chàng ý thiếp cùng với Phượng Chương Quân, giây tiếp theo Luyện Chu Huyền đã nâng cái đầu tóc quăn rối tung dựng dậy khỏi giường.
(*khắc: đơn vị thời gian, 1 khắc tương đương với 15')
Đây là chỗ nào? Hắn mất một lúc mà vẫn nghĩ không ra.
Đây không phải do đầu hắn đang đau muốn nứt, hắn vẫn nhớ ra được đêm hôm qua mình và Phượng Chương Quân, Yến Anh cùng mọi người ở trong tửu lâu Vị Ương Thành uống rượu. Sau đó mình uống say, ngã ra bàn, tỉnh lại thì đã nằm ở trên cái giường này.
Nhưng chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?
Lúc này đây, Luyện Chu Huyền thấy mình đang nằm trong một căn phòng u ám, cổ xưa, thậm chí còn có chút âm trầm. Xà nhà trên đỉnh đầu treo cờ chiêu hồn trắng toát, mặt đất đầy vụn lớn vụn nhỏ của tiền giấy. Trong góc tường còn trồng chất mấy người giấy rách nát, tả tơi, tất cả đều úp mặt vào tường, khiến người nhìn lạnh lẽo.
*cờ chiêu hồn
*hình nhân giấy
Nhìn nhìn, có lẽ thứ duy nhất có độ ấm trong phòng là pháp bào nguyệt bạch của người kia khoác trên người hắn.
Biết Phượng Chương Quân chỉ ở ngay gần đây, Luyện Chu Huyền thoáng bình tĩnh lại. Hắn đang muốn xuống giường, liền nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, ngay sau đó cửa bị mở ra.
Người đi vào là Phượng Chương Quân không có pháp bào, nhìn vẫn thanh tân chỉnh tề như trước, chỉ có thái dương hơi chút mồ hôi, hẳn là vừa mới luyện xong một bộ kiếm pháp trở về.
Luyện Chu Huyền lập tức hỏi hắn mình đang ở đâu, nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán.
"Nơi này chính là Vị Ương Thành."
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Chương Quân: Đây là cái thể loại khách sạn tình yêu quái quỷ gì?
Yến Anh: Tiên quân nói không sai, đây đúng là khách sạn tình yêu ma qủy nha! Nếu ngài thêm tiền còn có thể cung cấp dịch vụ kinh hách, khiến đối tượng chủ động nhào vào trong ngực, không phải quá hoàn hảo?
Phượng Chương Quân: Ngươi nghĩ A Diên có thể bị quỷ dọa sợ?
Luyện Chu Huyền: Đây là đang khen ta à?
——
Chuyên mục đoán không có thưởng, Cố Yên Lam có thể có liên quan tới ai?
——
(Tác giả lảm nhảm về việc mong muốn quay lại quá khứ của con người)
——
Chưởng môn Đông Tiên Nguyên là thủ lĩnh kê tặc*, tôi thật thích Đông Tiên Nguyên, bởi vì bọn họ là kê tặc trượng nghĩa, mâu thuẫn đáng yêu ~
(*Kê tặc - hay dịch thô là trộm gà - là phương ngữ Bắc Kinh, ghép vần là jī zéi. Ý chỉ keo kiệt, bủn xỉn, lên không nổi mặt bàn; cũng chỉ người đặc biệt biết tính kế, có dấu diếm tư tâm; còn có một ý khác là chỉ người giảo hoạt, thích chơi tiểu thông minh, hơi có vẻ đáng khinh.)
——
Thân thể Nhậm Vô Tâm đã bị hủy, hiện giờ hắn là quỷ, cho nên hai