Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời khỏi mật thất, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền men theo đường cũ trở lại tầng một của Hương Phù Ngọc chiểu lâu, đi qua cửa tiếp theo, nhanh chóng xuyên qua bể sương trì còn lại.



Ra khỏi khu vực sương trì là xem như đã bước vào địa giới của Vu nữ Tây Tiên Nguyên. Chỉ thấy trước mắt là tuyết trắng mênh mông, xuất hiện một con đường thênh thang bằng ngọc, chỉ phương hướng chính xác cho bọn họ.


Hai người đi theo con đường này, ước chừng bốn năm trăm bước, trên cánh đồng tuyết bỗng xuất hiện vài tòa khuyết lâu* bạch ngọc.


(*Khuyết lâu: đây là một loại kiến trúc thường gắn liền với tường thành hoặc nằm ở vòng ngoài tường thành. Bên dưới là vật liệu đá vững trãi; bên trên xây lầu các bằng gỗ, không có cửa hoặc là dạng cửa hai lớp.)


chapter content




chapter content




chapter content




Thán phục khuyết lâu lung linh kỳ tú xong, Luyện Chu Huyền cũng chú ý thấy phía trên lầu cao có lắp đặt máy bắn tên. Mà dưới chân khuyết lâu xuất hiện hai cỗ thi thể của quái vật, phía sau lưng cắm đầy những mũi tên trong suốt, lực đạo rất lớn, cơ hồ xuyên thấu qua xác chết.


"Ngươi không có phép thông hành của Tây Tiên Nguyên, khuyết lâu sẽ không để nguơi đi qua." Phượng Chương Quân đột nhiên nói.


"......" Luyện Chu Huyền nhìn nhìn thi thể bị bắn đến biến thành con nhím, rùng mình một cái, "Vậy làm sao bây giờ, sao ngươi không nói sớm!"


Phượng Chương Quân nói: "Không bằng lưu lại đây chờ ta."


Luyện Chu Huyền vừa nghe ngữ khí của hắn, liền biết có biện pháp khác, lập tức lắc đầu: "Đã tới tận đây rồi, không đồng ý."


Phượng Chương Quân cũng không kiên trì, cởi bỏ pháp bào của mình, ném về phía hắn: "Khoác vào."


Luyện Chu Huyền đại thể cũng biết đây là muốn làm gì, không nhiều lời trực tiếp nhận pháp bào phủ lên. Phượng Chương Quân kéo hắn lại, đưa tay chặn lên đầu hắn, rồi mới nhắc nhở: "Yên tâm đi theo ta, tuyệt đối đừng ngẩng đầu."


Đây dù sao cũng là lúc quan trọng, Luyện Chu Huyền cũng không nhàn tâm để ý đến chuyện thân cận hay không thân cận. Hắn theo lời cúi đầu, hận không thể rúc cả người vào trong ngực của Phượng Chương Quân để trốn. Phượng Chương Quân đã đưa bước chân, mang theo hắn tiến về phía trước.


Căn cứ theo quan sát ban nãy, áng chừng khoảng hai mươi bước trước khuyết lâu có một đường danh giới màu đỏ vô cùng rõ ràng. Luyện Chu Huyền đoán kia là giới hạn tầm bắn của máy bắn tên trên khuyết lâu.


Duy trì tư thế cúi đầu trong lồng ngực của Phượng Chương Quân, lúc này hắn vừa vặn có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ mặt đất dưới chân, màu đỏ bắt mắt kia đã xuất hiện bên trong tầm nhìn.


"Trốn kỹ, đừng nhúc nhích." Cánh tay của Phượng Chương Quân rõ ràng căng chặt.


Trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng cơ quan xoay tròn. Chỉ cần tưởng tượng những cỗ máy băn tên ấy rất có khả năng đang điều chỉnh phương hướng nhắm ngay vào mình, Luyện Chu Huyền không nhịn được lạnh sống lưng. Nhưng lúc này hắn trừ ký thác toàn bộ bản thân cho Phượng Chương Quân cũng không còn lựa chọn nào khác.


May mà, lựa chọn ấy hoàn toàn chính xác.


Vượt qua tơ hồng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm bước, hai tay Phượng Chương Quân thả lỏng, sau đó dừng chân: "Đã không sao rồi."


Luyện Chu Huyền lúc này mới ngẩng đầu, hắn phát hiện mình đã đi tới một bên khác của khuyết lâu. Có lẽ khuyết lâu có một loại một thủ thuật che mắt nào đó, lúc này hắn mới phát hiện nơi này không còn là một cánh đồng tuyết nữa.


Mặt đất vốn là tuyết trắng xóa, bây giờ biến thành một mảnh đình viện tú lệ, cảnh sắc hoàn toàn bất đồng so với trước. Trên mảnh đất này thanh tùng đọng tuyết, đá trắng lát thành một con đường đi xuyên qua. Xa gần thấp thoáng đình, đài, sân lịch sự tao nhã; đều xây thành từ bạch ngọc, điểm xuyết góc cạnh bọc kim loại cùng song cửa sổ màu bạc.


Mà nổi bật nhất trong khung cảnh tố nhã này là hồ nước, bể nước rải rác giữa những sườn dốc phủ tuyết; vô luận to hay nhỏ đều hiện lên màu sắc kỳ diệu thay đổi dần giữa màu xanh biếc và màu xanh ngọc. Chỉ là nước hồ nhìn mỹ diệu như vậy nhìn vào bên trong lại không có lấy một con cá bơi lội, có vẻ tử khí trầm trầm.


Luyện Chu Huyền nhanh chóng ý thức được, tử khí trầm trầm cũng không phải chỉ mỗi hồ nước, mà còn là vạn vật trước mắt—— không có một tia thanh âm, không có nửa điểm động tĩnh, thậm chí ngay cả gió cũng không nổi lên, giống như cả thời gian cũng đang ngừng lại ở nơi này.


Rõ ràng không thích hợp.


Luyện Chu Huyền lúc này mới nghĩ đến quay đầu xem Phượng Chương Quân, lại phát hiện bên cạnh mình trống không, Phượng Chương Quân đã không thấy tăm hơi.


Sẽ không thật sự tà môn như vậy đi? Dù là Luyện Chu Huyền cũng cả thấy có chút kinh tủng.


Hắn bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Phượng Chương Quân. May mà hắn mới gọi hai tiếng, cạnh một cây tuyết tùng xa xa có bóng người lóe ra.


"Ngươi xem cái này." Người đột nhiên biến mất - Phượng Chương Quân gọi Luyện Chu Huyền cùng đi về phía sau cây tuyết tùng, chỉ cho hắn xem thứ mình vừa phát hiện.


Đó là một Vu nữ tây Tiên Nguyên —— hàng thật giá thật. Ngân sa che mặt, váy dài chấm đất, ngón út đeo bao ngón tay màu bạc. Nàng an an tĩnh tĩnh dựa vào cây tuyết tùng, tựa hồ đang say ngủ.


Nhưng Luyện Chu Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải ngủ, mà là tử vong.


"Đây không phải vết thương do bị xé rách, mà do vật dụng sắc bén gây ra." Phượng Chương Quân chỉ vào vết thương dữ tợn nhuốm đỏ trên bụng của vu nữ. "Có người lấy đi nội đan của nàng."


"Nhưng biểu tình của nàng nhìn thực điềm tĩnh." Luyện Chu Huyền phân tích, "Cho nên, có thể nàng bị cướp đi nội đan sau khi rơi vào giấc ngủ, không có ý thức. Mà sau khi Tây Tiên Nguyên xảy ra chuyện, người tiến vào đây chỉ có đệ tử Đông Tiên Nguyên. Chẳng lẽ là bọn họ làm?"


"Có lẽ không phải chỉ có Đông Tiên Nguyên." Phượng Chương Quân lấy lưới vàng từ trong túi càn khôn ra, bên trong là viên nội đan đã xâm nhập vào cơ thể Luyện Chu Huyền.


Hắn đưa lưới vàng lại gần thi thể vu nữ, chỉ thấy nội đan giống như đang cộng minh, phát ra ánh sáng dị thường.


"Thứ này là của nàng?!" Luyện Chu Huyền ngạc nhiên, "Như vậy tức là, có người thừa dịp Tây Tiên Nguyên xảy ra chuyện, lẻn vào nơi này, mổ lấy nội đan vu nữ giao cho Hoài Viễn, từ đó gây ra chuyện Thi quỷ trên Vân Thương phong."


"Người này cố ý dùng nội đan dẫn chúng ta tới đây." Phượng Chương Quân đưa ra kết luận, "Hắn hi vọng chúng ta có thể vạch trần Tây Tiên Nguyên... Không, có lẽ hắn chính là người đưa ra câu đố."


Nói tới đây, vẻ mặt hắn đột nhiên nghiêm túc, đôi con ngươi vốn đen nhánh như mặt hồ bỗng bất ngờ sáng lên, tựa như chim ưng nhìn thấy con mồi.


Mấy ngày nay cơ hồ như hình với bóng với hắn, nhưng đây là lần đầu Luyện Chu Huyền nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy. Nhưng không biết vì sao vẻ mặt này của Phượng Chương Quân lại làm hắn cảm thấy an tâm.


———


Vu nữ không có cách nào sống lại, Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân đem di thể của nàng từ dưới tàng cây tới lương đình, rồi tiêu hủy nội đan nàng coi như kết thúc. Xong việc hai người lại tiếp tục đi về phía trước.


Đoạn đường tiếp theo vô cùng suôn sẻ, nửa bóng người cũng không đụng phải. Cảm thấy có chút vô vị, Luyện Chu Huyền tùy tiện tìm đề tài: "Ta có một thắc mắc, tại sao ngươi có thể ra vào Tây Tiên Nguyên."


"Đệ tử Đông Tiên Nguyên cũng có thể." Phượng Chương Quân đáp. "Phàm là người được Tây Tiên Nguyên cho phép đều có thể thuận lợi đi qua Khuyết lâu."


Luyện Chu Huyền gật gật đầu: "Đông Tiên Nguyên đệ tử ta có thể hiểu được, dù sao quan hệ cũng gắn bó với Tây Tiên Nguyên. Nhưng ngươi không phải người Đông Tiên Nguyên... Chắc không phải mỗi vị đệ tử Vân Thương đều được cho phép chứ?"


"..." Phượng Chương Quân tựa hồ đang sắp xếp lại ngôn ngữ, cuối cùng lại chỉ hộc ra một câu: "Đợi chút nữa liền hiểu."


Mới nói được đến đây, con đường phía trước lại xuất hiện bóng người màu trắng.


Đúng như lời của vị đệ tử Đông Tiên Nguyên từng vào đây, càng ngày càng nhiều Vu nữ xuất hiện. Các nàng dùng đủ loại tư thế ngả trên mặt đất, toàn bộ đều đang say ngủ.


Cầu như bạch ngọc, mặt nước như bích, dưới bóng thanh tùng mỹ nhân ngủ say —— khung cảnh này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại vô cùng quái dị.


Để an toàn, Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền quyết định không đụng vào vu nữ. Nhưng Luyện Chu Huyền để ý, mỗi khi gặp được một vị vu nữ, Phượng Chương Quân sẽ chú ý quan sát dung mạo các nàng, giống như đang tìm người.


Hắn quen biết Vu nữ nào chăng? Điều này cũng không có gì kì quái, dù sao cũng là thủ tọa Vân Thương, những năm qua hẳn là đi lại với không ít môn phái Trung Nguyên. Nhưng nói đi nói lại, hiện giờ tìm người thì có ý nghĩa gì, có tìm được người kia có lẽ cũng đang mê man, chẳng thể giúp được gì, hay phải chăng chỉ là đơn thuần quan tâm đến an nguy của nữ tử kia?


Nghĩ lại nghĩ, Luyện Chu Huyền đầu lưỡi như nếm được vị ghen tuông. Hắn biết loại đơn phương ăn dấm này vừa nhàm chán lại vừa hẹp hòi, nhưng dù sao cũng chỉ là chôn trong lòng, Phượng Chương Quân sẽ không biết.


Hai người vừa đi vừa nghỉ, bất giác đã đi trên con đường tuyết quanh co khúc triết này thời gian một chén trà. Ven đường ngoại trừ vu nữ mê man còn lác đác một vài thân ảnh màu vàng của đệ tử Đông Tiên Nguyên, có lẽ là nhóm dò đường trước đó.


Không khí bốn phía dày đặc cảm giác buồn ngủ, bất quá dù Luyện Chu Huyền hay Phượng Chương Quân đều không chút nào ủ rũ —— dù sao luận về tu vi công lực hai người cũng thuộc nhất lưu, với những đệ tử tuần sơn tầm thường kia há có thể giống nhau.


Lại tới một sườn núi nhỏ phủ đầy tuyết trắng khác, trên mặt hồ phía trước hiện ra một lương đình bát giác*, trong đình mơ hồ có bóng người đang nằm. Luyện Chu Huyền vốn chỉ đi theo Phượng Chương Quân xem xét cho có lệ, đến lúc tới gần lại hít ngược một ngụm khí lạnh.


(*lương đình bát giác)


chapter content




"Sao lại có thể, đó là...... A Tình?!"


Trong đình hóng mát có hai người, đều là nam tử trẻ tuổi. Trong đó nam nhân mặc trang phục đen dựa vào trụ đình bất tỉnh nhân sự, trong ngực hắn dựa một thanh niên áo vàng, cũng đang ngủ ngon lành. Khiến Luyện Chu Huyền ngạc nhiên không thôi là bởi vị áo vàng kia dung mạo giống y như đúc với được sư Ngũ Tiên Giáo - Lâm Tử Tình!


"Quần áo vàng đeo ngọc xanh, người này là đệ tử Tây Tiên Nguyên." Phượng Chương Quân dựa theo quần áo hắn mà phán đoán, "Ngũ Tiên Giáo cách xa nơi này ngàn dặm, các ngươi không có thần hành, không thể nào là A Tình."


Nhưng Luyện Chu Huyền vẫn tâm tồn nghi hoặc như cũ. Hắn duỗi tay kéo vạt áo của thanh niên áo vàng một chút, nhìn vào bên trong, chợt thất thanh: "Chính là A Tình! Hắn trên cổ có một cái bớt!"


Dung mạo y hệt, còn có bớt làm chứng, Phượng Chương Quân cũng không thể tiếp tục kiên trì rằng người này là một kẻ xa lạ chưa từng quen biết. Kết hợp với hiện trạng quỷ dị ở Tây Tiên Nguyên, không chừng đây chính là chỗ đột phá cho tầng tầng bí mật. Hai ngươi tính toán một chút, quyết định chia ra soát người hai thanh niên.


Luyện Chu Huyền phụ trách "A Tình". Động tác hắn thuần thục, mau chóng tìm được một thanh bảo kiếm tùy thân, lệnh bài ngọc của Đông Tiên Nguyên màu xanh lá, một cây cung, túi tiền đựng ngân phiếu, túi càn khôn, hai quả xúc xắc...... Thậm chí còn có một tờ giấy ghi nợ tiền rượu.


Lại xem xét kĩ càng bên trong túi càn khôn của hắn, không gì ngoài lá bùa chu sa cùng mấy cái pháp khí chất lượng tàng tàng như nhau, không có bất cứ thứ gì liên quan đến Nam Chiếu.


Chỉ nhìn vào điểm này thì người này thật sự không có khả năng là Lâm Tử Tình.


Về phần người Phượng Chương Quân lục soát bên kia đồ đạc đứng đắn hơn nhiều. Người mặc áo đen hẳn là xuất thân rất tốt, vật tùy thân quý giá hơn so với thanh niên áo vàng, ngay cả bên trong túi tiền cũng là trân châu cùng vàng lá*, đặc biệt mặt sau vàng lá cư nhiên còn có quan ấn của đại nội quỳnh lâm khố, thân phận giống như là vương tôn công tử.


(*vàng lá)


chapter content




Bất quá thật sự khiến người chú ý không phải những tục vật này.


"Xem." Phượng Chương Quân lấy từ trong ngực người áo đen ra một vật.


"... Thiết diện vô tư?" Luyện Chu Huyền lập tức nhận ra đây là một tấm mặt nạ, dùng kim loại đen đúc thành, mỏng như giấy lại được điêu khắc tinh tế, người thợ tạo ra ắt hẳn không tầm thường.


Trên đời này chỉ có duy nhất một tổ chức đeo loại "thiết diện vô tư" này: "Pháp tông".


Tổ chức này là thế lực trung gian giữa triều đình Đại Diễm và tu chân giang hồ, mỹ danh viết "Chế định thiên hạ, điều hành âm dương", kỳ thực là treo trên đỉnh đầu toàn bộ Tu chân Trung Nguyên một thanh bất an lợi kiếm.


Tác giả có lời muốn nói:


Luyện Chu Huyền: A Tình cư nhiên nằm trong lồng ngực một nam nhân?! Nhãi ranh...... Di động đâu rồi?! Ta phải đăng lên nhóm bạn bè! !


( bùm bùm phát tin tức )


A Tình: A Diên ngươi bị ngốc hả? Ta vẫn đang ở Ngũ Tiên cốc! Chưởng môn sư huynh có thể làm chứng! 【 chụp ảnh chung.jpg】


Huyền Đồng: A Diên, gần đây có phải chất lượng giấc ngủ không được tốt phải không?


Phượng Chương Quân: Chất lượng giấc ngủ không được tốt có thể là ta.


Luyện Chu Huyền: ......Đừng nói chuyện kì quái như vậy! ! Ngươi chỉ là ngồi thiền hai buổi tối thôi mà!


Editor kêu khổ:


Nhất định mọi người muốn đánh chết tôi, nợ chương mới gần hai tuần, đáng đánh TT.TT!


Nhưng tui có lí do chính đáng!! Thi!!!!


Dù sao thì cũng đã thi xong :> Từ giờ đến ngày 12 mỗi ngày đều chương mới nha.


Nhân tiện, tui có edit bộ "Đứng lại cho trẫm" của Yên Tử. Bộ đó khai hố cùng thời gian với bộ này, nhưng ban đầu bộ đấy không có ai đọc, nên tui tạm thời dừng để tập trung vào bộ này. Nhưng gần đây có bạn đã cmt giục tui tiếp tục edit bộ kia... Nên là không còn cách nào khác, tui phải phân thân đồng thời làm cả hai bộ thôi.


Thật sự! Thật sự! Thật sự cần người hảo tâm hợp tác cùng edit TT.TT lịch dày quá mà!!! Vị thiên thần tấm lòng thánh