Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 42: Vạch tội




Văn Lực đã rời đi, bên trong chỉ còn lại bọn người Bình thân vương ở lại, bọn họ vốn muốn xem thêm vở kịch này được diễn đến đâu? Chắc vừa kịp lúc hai vị phúc tấn đến thị vệ sở để giải quyết chuyện này cho ổn thỏa. Ngân Đình vẫn ngồi đó, Đông Anh đã rời khỏi cái vị trí bên cạnh cô ả, Ngân Đình ngỡ ngàn chẳng biết vở kịch này đã đã bị hạ màn từ lâu

- A Tô, ngươi đưa ả ta ra ngoài, gọi người canh gác cẩn thận, chờ hai vị phúc tấn đến tra hỏi!

- Nô tài tuân lệnh!

Ngân Đình như bừng tỉnh, liền dẫy dụa phản khán lại

- Buông ta ra…Thân vương…người tha lỗi cho dân nữ…hãy cho dân nữ một con đường sống!

Ngân Đình bị lôi ra ngoài, chờ được tra hỏi. Riêng bọn người Bình thân vương vẫn ngồi lại vì biết được chắc rằng trong sở vẫn còn người muốn tạo phản, diệt cỏ phải diệt tận góc. Đã lôi được Ngân Đình thì chắc chắn vẫn còn người đồng loã với ả

Hai vị phúc tấn cũng đã đến thị vệ sở theo lời của hoàng thượng, việc đầu tiên họ làm là đến thăm Thiên Du

- Tam phúc tấn, tứ phúc tấn an!

Tôi muốn ngồi dậy hành lễ nhưng họ đã ngăn lại

- Hoàng muội! Không khỏe thì đừng câu nệ chuyện lễ nghi! Bọn ta tới đây có mang theo bánh ngọt mà muội thích! Hoàng hậu cũng gửi cho muội một ít lệ chi!

- Hai vị hoàng tẩu đến tìm muội có việc gì sao?

Tứ phúc tấn là người vui vẻ, ôn nhu, tẩu ấy làm bánh ngọt rất khéo dù rất ít khi vào cung nhưng mỗi khi tứ hoàng huynh vào cung đều mang theo bánh ngọt do tẩu ấy làm cho tôi. Tôi thật sự cảm thấy được an ủi khi có những người thân như thế

- Bọn ta đến đây là vì chuyện của muội và nguyên soái đó!

Tôi nghe thấy câu nói đó từ miệng của tam phúc tấn liền có chút khựng lại, tựa hồ trong đầu như có áng mây che mờ

- Muội muốn…xin hoàng thượng hủy hôn!

- Muội muội ngốc! Chuyện không phải thế đâu! Ta và tam hoàng tẩu đến đây là để đòi lại công bằng cho muội! Mau nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại khi đã giải quyết xong tự khắc sẽ sáng tỏ! Bây giờ bọn ta đến chỗ tam hoàng huynh trước!

- Hai vị hoàng tẩu đi thông thả!

Tôi mặc kệ những việc họ sắp làm, vốn dĩ có làm gì cũng không liên can đến tôi nữa rồi. Mi mắt nặng trĩu và sự mệt mỏi của cơ thể làm tôi muốn ngủ thêm một lát. Nghiễm Nhi nhìn thấy vẻ nhếch nhát này cũng có chút xót xa

Trong phút chốc tôi lại muốn tìm cách trở về thời hiện đại, không còn muốn ở lại đây nữa rồi

****************** Bên phía Bình thân vương*******************

- Lục công công thỉnh an hai vị phúc tấn!

- Lão cũng đến đây sao? Mau vào trong đi!

Tam phúc tấn và tứ phúc tấn đi vào trong, Bình thân vương và Hoà thân vương đều đã ngồi chờ từ bao giờ. Chỉ riêng Đông Anh là người đang nóng lòng mong mọi chuyện sớm được giải quyết ổn thỏa thật nhanh

- Ả tiện nhân kia được giam vào rồi sao?

- Thuận Uy thỉnh an tam hoàng tẩu! Ả Ngân Đình kia đang chờ tẩu đến để tra hỏi, tiện thể tẩu hỏi xem có còn đồng loã nào với ả nữa hay không?

- Mọi người đừng quá lo lắng, trong đêm nay thôi đồng loã của ả ta cũng đến! Việc bây giờ của chúng ta là chờ rồi bắt trọn chúng thôi!

Thuận Tĩnh nghe thể tử nói vậy liền quay sang hỏi như vẻ trong chờ

- Nàng có kế sách gì sao?

- Bí mật! Lục công công, lão biết số chu sa ta mang theo để làm gì rồi đó!

Lục công công nghe thấy vậy liền nở một nụ cười tà ý rồi đáp

- Tam phúc tấn yên tâm! Nô tài sẽ đi làm việc ngay!

- Tam hoàng tẩu…tẩu không định diệt khẩu đó chứ?

- Thuận Uy, đệ yên tâm đi ta không giết ả nhanh như vậy đâu!

**************Nơi giam giữ Ngân Đình**********************

Nơi này tuy không phải nhà ngục như trong cung nhưng xung quanh đều có người của Bình thân vương canh gác. Ngân Đình bị trói ở một chiếc cột lớn trên gương mặt kiều diếm kia đã có vết máu ở khoé miệng, hẳn là do nô tì thân cận của hai bị phúc tấn ban tặng. Tiếng rên rỉ…kêu la thảm thiết của Ngân Đình vang vọng

- Thả ta ra…ta biết tội rồi…Văn Lực chàng mau đến cứu thiếp đi…

- Bị đánh đến thảm thương như vậy cũng còn sức để kêu la sao?

Lục công công đi vào mang theo một chén chu sa, đến gần ả

- Mau…thả ta ra đi…ta biết lỗi rồi!

- Thả ra sao? Ngươi nói ngươi biết tội… vậy tội của ngươi là gì?

Ngân Đình bây giờ nhìn thê thảm lắm, chẳng còn cái vẻ mặt kênh kiệu như lúc nói chuyện với Nghiễm Nhi. Ả im lặng không đáp lại lời của Lục công công, bên kia lão vẫn an nhàn ngồi uống trà như chờ đợi câu trả lời

- Bạch Yến…tạt cho ả một gáo nước để tỉnh táo hơn đi!

Lục công công, ra lệnh cho Bạch Yến là nô tì cận thân của tam phúc tấn dùng nước muối loãng tạt vào vết thương trên mặt của Ngân Đình. Nữ nhân kia vẫn thảm thương kêu gào, rồi rặn ra từng câu chữ

- Ta…tội…tội của ta…là quyến rũ nam nhân của hoàng thất…đau…đau quá…

- Chỉ có vậy thôi sao?

Lục công công quay sang nhìn chén chu sa kia một cách tà mị, đôi chân màu nhíu lại như giận dữ

- Phải…

Lục công công bỗng dưng nổi giận, quay sang hỏi ả

- Ngươi đến đây đâu chỉ vì mục đích làm thê tử của nguyên soái có phải không?

- Ta…

- Nói…đồng loã với ngươi là ai?

- Ta không có đồng loã…

- Được rồi…vậy ta sẽ gọi Văn Lực đến đây để đối chất vài chuyện!

Văn Lực được lệnh cũng đã đến, nhìn người y thương chịu phạt như thế trong lòng đau đến tận cùng nhưng tất cả mọi chuyện đã làm cho y như tỉnh lại

- Lục công công! Người tìm ta có việc gì sao?

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài chuyện! Số là, ả tiện nhân này ngoài là người quen với ngươi ra thì còn có quan hệ với người nào khác không?

- Chuyện này ta không rõ lắm! Thường ngày Ngân Đình vẫn thường lui tới giúp các huynh đệ trong sở thị vệ một vài việc vặt như may vá và cả chuyện cơm nước…

- Vậy sao?

- Ta cũng không rõ mình đã đưa vận mệnh của mình vào tay của cô ấy từ khi nào?

- Ngươi có còn muốn mang tình cảm của mình đi cược nữa không?

- Lục công công ta không muốn nữa!

Câu nói của Văn Lực đủ lớn để Ngân Đình nghe thấy, dù biết khi nói ra trong lòng y đau hơn ai hết. Nhưng cái sự thật tàng khốc trước mắt cho y thấy được rằng chân tình của y không đổi được chân tâm…

- Văn Lực…thiếp xin chàng…hãy cứu thiếp ra ngoài đi…chẳng phải chàng nói sẽ yêu thương thiếp sao?

- Phải…ta đã từng nói yêu thương nàng…nhưng đó là trước kia rồi! Lục công công, ta xin phép cáo lui!

Văn Lực rời đi, để mặc tiếng Ngân Đình kêu gào. Lần đầu tiên Ngân Đình nhìn thấy dáng vẻ tuyệt tình ấy của Văn Lực cũng có chút ngỡ ngàng. Thì ra sự phản bội có thể làm cho người ta tuyệt tình đến nỗi quên hết những ái ân ngày trước