Ta Tưởng Ta Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 11: Cách nhiệt




Thư Thời còn không biết bản thân vừa thoát khỏi một kiếp, liên tục dùng cái móng không bị thương vỗ vỗ lên bàn trà, thu hút ánh mắt của đại mỹ nhân, đem viên kẹo có vị trà sữa xoài của riêng mình ra đặt tới trước mặt Diệp Vọng.

Diệp Vọng vốn đặt ánh mắt lên miệng vết thương của hồ ly ngốc, chợt thấy viên kẹo trước mặt, vẻ hung tợn ngưng tụ dưới đáy mắt hắn nháy mắt liền biến mất.

Hắn nghĩ, con hồ ly ngốc này cũng không quá ngốc, còn biết lấy lòng mình.

Nhưng cách này vô dụng thôi, hắn không ăn đồ ngọt.

Diệp Vọng không lấy viên kẹo trên bàn trà, liếc nhìn Thư Thời một cái rồi bước đi.

Thư Thời cũng không giận, tự mình lấy lại viên kẹo chờ ăn bữa tối, dù sao đại mỹ nhân vẫn luôn âm tình bất định như vậy, cậu cũng quen rồi.

Nhưng điều mà cậu không ngờ chính là không lâu sau Diệp Vọng lại đi ra, trên tay còn cầm hộp y tế.

Hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh Thư Thời, cầm lấy móng vuốt bị thương lên bắt đầu thay thuốc cho cậu.

Thư Thời cảm nhận được ấm áp truyền đến từ móng vuốt khi tiếp xúc, theo bản năng rụt lại chân trước, nhưng rất nhanh đã bị Diệp Vọng đè lại, bắt đầu bôi thuốc.

Diệp Vọng vén băng gạc đã quấn sáng nay ra, trong mắt hiện lên một tia thăm dò khi nhìn miệng vết thương trước mặt.

Vết thương của con hồ ly ngốc này dường như là do bị thứ gì đó cắn, nhưng dấu răng dày đặc đến nỗi hắn cũng không thể nhận ra đó là dấu răng của loài nào.

Thư Thời cũng không biết hôm nay bản thân bị làm sao, có thể là do biến lại thành người một lúc rồi, cho nên đối với hành động thay thuốc của đại mỹ nhân lại không hiểu sao sinh ra chút ngại ngùng.

Cậu nghĩ, dù sao cậu cũng là một con hồ ly đã thành niên, lại luôn khiến đại mỹ nhân cũng là một người trưởng thành thay thuốc cho cậu, phiền toái người ta nhiều, quả thật rất ngại. Còn nữa, nếu nhìn kỹ, giá trị nhan sắc của đại mỹ nhân quả thật có thể đánh bại bất cứ ai.

Từ nhỏ cậu đã quen nhìn nhiều khuôn mặt khác nhau, vốn là đối với sắc đẹp còn có sức đề kháng, nhưng mỗi lần đại mỹ nhân lại luôn cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Mặc dù người lạnh lùng, nói chuyện cũng có chút khó nghe, tính cách lại âm tình bất định, bình thường còn hơi keo kiệt mang thù, nhưng chỉ cần có khuôn mặt này thì tất cả đều không có vấn đề gì.

Sau cơm tối, lại là thời gian một người một hồ ly lúc 8 giờ.

Sau khi lững thững đi ra khỏi bếp, Thư Thời cũng không nói gì, quen thuộc chạy đến ôm gối đại mỹ nhân, chuẩn bị chiếm cứ vị trí thân thuộc này xem phim truyện hình tình cảm bi lụy. Cậu nhớ rõ spoil nói tập này nam chính với nữ chính hòa giải với nhau.

Nhưng khi cậu vừa nằm úp sấp xuống lại cảm giác được cơ thể cứng rắn phía dưới, xúc cảm ấm áp dường như xuyên thấu chiếc quần âu truyền đến đây, Thư Thời cảm giác có chút không tự nhiên, liền ngẩng đầu lên.

Quần âu hôm nay của đại mỹ nhân hình như chất lượng không tốt lắm, không cách nhiệt. Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, Thư Thời lại phát hiện một chuyện khác khiến cậu không được tự nhiên, đuôi của cậu vừa vặn phủ trên mắt cá chân đại mỹ nhân, tùy tiện đảo qua hai cái cũng có thể cảm nhận được phần xương mắt cá gầy nhô ra, mà bản thân cũng đang nằm bên bụng của đại mỹ nhân, nơi đó cũng cứng lắm, chắc là có cơ bụng rồi.

Thư Thời thu lại cái đuôi, lại di chuyển cơ thể mình ra ngoài nhưng vẫn cảm giác có chút không được tự nhiên.

Kỳ lạ, tại sao trước kia không cảm thấy phiền như vậy?

Diệp Vọng đang đọc sách, giơ tay lật một trang ngón tay mảnh khảnh cầm trang giấy vừa lật, tầm mắt lại nhìn xuống, "Nằm yên, lộn xộn cái gì?"

Diệp Vọng nói lời này ngữ khí nhàn nhạt, cũng không tức giận. Hắn không phải lần đầu tiên dạy dỗ tiểu hồ ly, nhưng mỗi lần đều chỉ có chút hiệu quả. Hồ ly ngốc này việc khác thì không được, nhưng giả ngu bỏ lời ngoài tai thì giỏi lắm, nghe thì hiểu đấy, nhưng dạy mãi không sửa.

Lần này chắc cũng vậy thôi.

Diệp Vọng nghĩ vậy, ngón tay thon dài lại lật sang một tờ.

Nhưng không ngờ là hồ ly ngốc này nghe hắn nói xong liền đứng lên nhảy tới lưng sô pha ngồi xổm xuống, hai chân trước tránh phần bị thương đặt chéo lên trước, cái đầu dài đặt lên móng vuốt, đồng thời cái đuôi trên lưng sô pha khẽ đung đưa, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt, hiển nhiên ý muốn xem TV như vậy.

Diệp Vọng sửng sốt, sau khi bị thương thì bản lĩnh chẳng tăng, tính tình lại ngoan hơn, kêu cũng không kêu tiếng nào.

Hắn vươn cánh tay dài đến, Thư Thời vừa rồi còn đang nằm trên lưng sô pha đã bị hắn đặt lên đầu gối.

Thư Thời sửng sốt, theo bản năng muốn nhảy xuống, nhưng bất đắc dĩ là động tác của đại mỹ nhân còn nhanh hơn hắn, vừa muốn nhảy ra đã bị chế trụ trong nháy mắt.

"Muốn xem TV thì an phận đi, chạy loạn làm gì."

Thư Thời: "......" Cậu không an phận chỗ nào!

Rõ ràng vừa rồi cậu ngoan ngoãn nằm trên lưng sô pha, không kêu tiếng nào, ngáp còn không ngáp.

Nhưng Diệp Vọng một tay đè cậu không xuống được, chỉ có thể tiếp tục nằm trên đầu gối hắn, nhưng phim còn chưa bắt được, cơn buồn ngủ ập đến khiến cậu bất giác ngáp một cái, sau đó đầu gối lên xương bánh chè của đại mỹ nhân cứ thế nhắm mắt lại.

Diệp Vọng cúi đầu nhìn cậu một cái, sau đó nhớ tới cái gì liền buông Thư Thời xuống, lấy viên kẹo vị trà sữa xoài trên bàn trà kia, xé vỏ ra, lấy viên kẹo đặt bên miệng Thư Thời: "Há miệng."

Thư Thời lúc này còn đang híp mắt lại, nghe hắn nói vậy cũng không mở mắt mà chỉ mở miệng ra, sau đó lúc mở mắt phút chốc cảm nhận được vị ngọt trong miệng.

Hử?

Đại mỹ nhân sao tự nhiên lại ân cần như vậy?

Thư Thời hai mắt trừng nhau với đại mỹ nhân một lúc, thẳng đến khi thấy được ba chữ "không kiên nhẫn" trong mắt đối phương mới rời ánh mắt đi.

Quên đi, nghĩ cũng không ra thì nghĩ làm gì cho phí nơ ron.

Vẫn là chừa chút dung lượng não để xem phim thôi.

Phim bi tình hiện tại đang tiến triển tới phân đoạn nam nữ chính hòa giải với nhau, đến bước giãi bày tâm sự.

Thư Thời nghe âm thanh từ TV truyền đến, có chút cảm giác như đang bị thôi miên, "Đều là lỗi của anh" "Không, tất cả là lỗi của em" "Không, chúng ta không có sai, đây là lỗi của ông trời" mấy câu nói ấy niệm qua niệm lại trong đầu, Thư Thời vốn đang buồn ngủ lại nheo mắt lần nữa.

Đột nhiên, mấy dòng tẩy não như hát ru đột nhiên biến mất, Thư Thời phút chốc không thích ứng kịp, hai mắt ngái ngủ miễn cưỡng mở ra một đường nhìn về phía màn hình lớn, đồng thời cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ TV bị hỏng?

Nhưng ngay sau đó, Thư Thời vốn đang miễn cưỡng hí mắt đột nhiên trừng lớn. Này, này, hai người hòa giải thì hòa giải, sao, sao còn phải còn hôn!

Cậu thật sự không phải chưa từng thấy cảnh hôn, nhưng, nhưng mà như này không phải quá lộ liễu rồi à??

Răng môi giao nhau, đôi môi không ngừng thay đổi góc độ dùng sức hôn, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng nước nho nhỏ.

Nhìn đến đó, hai lỗ tai Thư Thời bắt đầu cụp lại, cảm thấy gò má mình hơi nóng, may mà trên mặt cũng có lông, người khác không thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Loại nội dung phim này trước đây một mình trốn trong phòng xem thì không sao, hiện giờ xem cùng người khác lại cảm giác không được tự nhiên.

Tuy rằng cậu biết ánh mắt đại mỹ nhân không hề đặt lên màn hình TV nhưng cậu vẫn chột dạ cúi thấp đầu xuống, chỉ có điều ánh mắt vẫn chăm chú xem màn hình.

Vốn mấy chỗ không được tự nhiên cậu đã coi nhẹ đi rồi, đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, nam nữ chính hôn nhau còn động tay động chân ngay trên màn hình trước mắt, Thư Thời lại lập tức cảm thấy được sự tồn tại của cơ thể cứng rắn dưới bụng của mình.

Nhưng vừa rồi đại mỹ nhân đem cậu từ trên lưng sô pha xuống, một tay vẫn đặt trên lưng cậu chưa buông, cho nên cậu dù không được tự nhiên cũng không thể thoát ra ngoài.

Diệp Vọng luôn tự động bỏ qua màn hình TV, hắn từ trước đến nay chưa từng có quá nhiều cảm xúc thăng trầm, tình yêu thế tục trong mắt hắn vừa thiểu năng lại vừa thừa thãi.

Nhưng dường như cảm giác được thân thể cứng ngắc dưới tay hắn, Diệp Vọng nhẹ nhàng xoa lông trên lưng của hồ ly ngốc, mọi chuyện đều do thuận tay.

Thư Thời ngửi được mùi hương đàn hương độc đáo trên người đại mỹ nhân, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị mùi hương này thâm nhập, lại cảm thụ được lực đạo không nặng công nhẹ trên lưng, ý nghĩ muốn thoát ra bên ngoài lại dừng.

Cậu nghĩ, bị vuốt lông như vậy tuy không được tự nhiên nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Thư Thời vốn tưởng ngày hôm sau sẽ đỡ hơn, dù sao bản thân đã quen luân phiên thay đổi hình dạng người với hồ ly rồi nên sẽ không sao nữa.

Nhưng quần của đại mỹ nhân ngày hôm nay với cái hôm qua dường như cùng một hãng, chất lượng trung bình, không hề cách nhiệt tí nào.

Lúc trốn đi không thành lại bị lòng bàn tay to lớn đè xuống, Thư Thời đã nhanh chóng thích ứng và tự mình điều chỉnh tư thế.

Thư Thời nằm sấp nhìn nam nữ chính cãi nhau lần thứ N vì sự xuất hiện của ánh trăng sáng, trong lòng lại nghĩ đến điều khác, hiện tại mình không làm gì, sao đại mỹ nhân lại vẫn vuốt lông mình?

Cậu cảm nhận được xúc cảm và lực đạo trên lưng, thử cố gắng di chuyển cơ thể ra ngoài, rất nhanh đã bị đại mỹ nhân ấn trở về tiếp tục vuốt lông.

Thư Thời nghĩ nghĩ, cảm thấy đại mỹ nhân vẫn yêu thích bộ lông mình mại của mình, muốn vuốt nhưng ngại trực tiếp cứ thế vuốt nên uyển chuyển đè cậu trên đầu gối xong mới xuống tay.

Thư Thời được vuốt đến thoải mái nheo hai mắt lại, cái đuôi phía sau cũng lắc lư qua lại, rất là hưởng thụ.

Cậu nghĩ, nếu đại mỹ nhân cần mình như vậy, mà mình cũng rộng lượng như thế, liền cứ vậy hi sinh thỏa mãn đại mỹ nhân đi.

Vì thế cậu cũng không tiếp tục kháng cứ tiếp xúc với đại mỹ nhân qua cái quần âu không cách nhiệt kia nữa.

Khoảng một tuần sau, khi Thư Thời đã ước lượng mình có thể duy trì dạng người vào ban ngày, liền gọi điện thoại cho Trương Kỳ, hẹn ngày mai đến Kim Thượng để ký hợp đồng.

Chạng vạng hôm đó, Diệp Tứ đi theo Diệp Vọng vào phòng làm việc, sau khi báo cáo công việc xong xuôi, Diệp Tứ nghĩ đến lịch sáng ngày mai liền hỏi: "Tiên sinh, Thái tổng của Kim Thương lại gửi lời mời, ngài vẫn không định đi sao?"

Diệp Tứ đi theo Diệp Vọng hơn một ngàn năm, nhưng tình huống hiện tại hắn vẫn như lọt vào sương mù, không rõ ràng.

Lúc trước là tiên sinh nói muốn tiếp xúc với giải giải trí, hắn vốn tưởng ngài ấy sau khi dạo qua nhiều ngành nghề cuối cùng cũng nhớ tới mảng giải trí, nhưng sau khi nói lời này, tiên sinh lại không có động tác gì, quả thực làm yêu quái hắn khó hiểu.

Nhưng trong lòng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn không dám hỏi, người hầu sao có thể hỏi ý tứ của chủ nhân.

Động tác đóng nắp bút của Diệp Vọng ngừng lại trong chớp mắt, bên tai văng vẳng lời nói của Bạch Trạch mấy tháng trước.

"Người cậu muốn tìm, là cá thể phát sáng được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu."

Lúc đó hắn liên cho rằng ánh đèn sân khấu với màn ảnh đều như nhau, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy cách giải thích này có thể hơi phiến diện.

Chỉ có điều, "Đi."