Chương 4: Hẻm Xéo
Snape đưa Leslie đi tới đường Charing Cross ở London, dừng trước một quán rượu có tên Cái Vạc Lủng, đây là một quán rượu và nhà nghỉ của phù thuỷ, nó được phù phép để trở nên vô hình với dân Muggle. Được xây dựng bởi Daisy Dodderidge vào năm 1500, đây là nơi giao nhau giữa thế giới Muggle với Hẻm Xéo của thế giới phù thuỷ.
Bước vào trong quán, khắp nơi đều có phù thủ ngồi tụm lại nói chuyện cùng nhau, nếu so sánh với các quán rượu của Muggle thì quán Cái Vạc Lủng trông như cái ổ chuột, bàn ghế củ, có thể nhìn thấy vài chỗ móc meo. Tầng trệt có một quầy rượu, Tom, chủ quán với hàm răng đã rụng hết nhìn thấy Snape liền lên tiếng chào hỏi.
“Xin chào Giáo sư Snape, hôm nay đến uống vài chén hay sao?”
“Hôm nay không được, ta phải đưa Mr. Shelby đây mua sắm vài thứ cho năm học đầu tiên”. Snape nói đồng thời nhìn về phía Leslie như giới thiệu.
Không mất quá nhiều thời gian đi về phía sau quán rượu đến trước một bức tường gạch cũ, Snape rút ra đũa phép gõ vài cái lên các viên gạch. Bức tường lập tức chia lìa ra hai bên lộ ra một con đường. Snape bước nhanh đi vào, Leslie cũng không chậm trễ nhanh chóng đuổi theo.
Ngay lối vào Hẻm Xéo là quán Cái Vạc Potage, phía ngoài có treo một cái biển quảng cáo: “Những cái vạc – đủ cỡ – bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có”. Một nhãn hiệu khác treo bên trên đống vạc cho biết: “Tự khuấy – Xếp gọn được”.
“Đi trước mua đũa phép, sau đó đi đo trang phục, trong thời gian đo trang phục, ta sẽ giúp cậu mua sách cùng những thứ khác” Snape nói. Leslie nhu thuận gật đầu: “ Cảm ơn Giáo sư”.
Cả hai nhanh chóng đi đến trước tiệm đũa phép Ollivander, từ ngoài nhìn vào đây là một cửa tiệm nhỏ và hẹp trên các tấm cửa kính bám đầy bụi bẩn chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc.
Bước vào trong tiệm theo tiếng chuông cửa vang lên chỉ thấy hàng trăm cái hộp nhỏ đặt từ sàn lên đến trần nhà một cách gọn gàng, bên cạnh quầy chỉ có một cái ghế mảnh khảnh để cho khách nhân ngồi.
“Ồ, đã lâu không gặp Snape, ta vẫn còn nhớ như in cái ngày cậu bước chân vào tiệm ta và mua sắm đũa phép cho mình cùng mẹ cậu, để xem, gỗ tử đằng tượng trưng cho tình yêu chung thuỷ, lõi làm từ sợi tim rồng mạnh mẽ, một sự kết hợp đặc biệt”. Mr. Ollivander từ trong bước ra nói.
Garrick Ollivander là một ông lão tóc bạc trắng, rối tung, đôi mắt có vẻ mờ đục, mặc một bộ đồ màu nâu sẫm kiểu thời trang những năm 1700 với ống tay áo rộng, thắt một chiếc khăn cùng màu ở cổ.
Snape đạm nhiên lên tiếng chào hỏi: “xin chào Mr. Ollivander, hôm nay ta đến để cho cậu Shelby sắm một chiếc đũa phép để đến Hogwarts”. Mr. Ollivander nhìn về phía Leslie hỏi: “Mr. Shelby cậu sẽ dùng thuận tay nào chứ?”
“Tay phải thưa Ngài” Leslie trả lời.
Mr. Ollivander xoay người đi vào leo lên chiếc thang và lấy xuống một chiếc hộp, mở hộp và lấy ra một chiếc đũa phép và giới thiêu: “ Gỗ óc chó, lõi làm từ lông bạch kỳ mã, hãy thử xem nào Mr. Shelby”.
Leslie cẩn thận đón lấy đũa phép nhẹ nhàng vẫy một cái, đèn treo trong tiệm vỡ ra khiến cậu hoảng hốt. Rõ ràng đây không phải là lựa chọn thích hợp. Mr. Ollivander lại lần lượt lấy ra thêm vài chiếc đũa phép đủ các loại từ gỗ sồi, gỗ thuỷ tùng, gỗ linh sam cho đến gỗ nho hay gỗ du với lõi lông bạch kỳ mã, sợi tim rồng, hay lông phượng hoàng đều không được.
Suy tư một lát sau Mr. Ollivander bật thốt nói: “Thật hiếm thấy phù thuỷ nhỏ nào khó khăn trong việc chọn lựa đũa phép như cậu đấy, để xem ở đây ta còn gì nào.” Mr. Ollivander lại quay vào bên trong leo lên đến tận cùng trần nhà lấy xuống một chiếc hộp rất cũ kỹ, bụi phủ một lớp dày mang đến trước mặt Leslie nói:
“Đây là một chiếc đũa được tạo ra bởi cụ tổ của ta, nó đã được đặt ở trong tiệm này hàng mấy trăm năm mà chưa chọn được một phù thuỷ nào để kết bạn. Dài 10 tất Anh, được làm từ gỗ kỳ nam có xuất xứ từ phương đông xa xôi, ta được nghe kể lại rằng nó được ngâm trong nước suốt hàng ngàn năm mà không hề mục nát, lõi của nó được lấy lông một con quạ có 3 đôi mắt, một sinh vật thần kỳ lạ lẫm đầy bí ẩn mà cũng rất mạnh mẽ. Giờ hãy thử xem sao”.
Leslie cầm lấy đũa phép, một cảm giác mát lạnh truyền đến từ chiếc đũa có màu sắc đen tuyền, còn toả ra thoang thoảng mùi thơm khiến người thư thái dễ chịu. Khẽ vẫy lên đũa phép, một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, một cỗ khiến người thân thiết ập đến, sự liên kết giữa phù thuỷ và đũa phép hiện lên. Chính là nó đũa phép của cậu, cả hai đã tìm được nhau.
“Rất tốt, xem ra nó đã tìm được chủ nhân sau hàng thế kỉ phủ bụi ở đây” Mr. Ollivander vui vẻ nói. Thanh toán xong bước ra của tiệm, Leslie và Snape chia ra, trong khi Leslie đến tiệm trang phục của phu nhân Malkin để may đo đồng phục thì Snape đi mua sắm các sách và trang thiết bị khác.
Sau khi may đo xong trang phục Leslie đi một mình dọc theo Hẻm Xéo, hai bên đường đầy các của hàng. Nào là tiệm Nhà Bào Chế chuyên bán thuốc độc và thành phần độc dược, nào là sở cú Eeylops, văn phòng Nhật báo tiên tri, tiệm kem Florean Fortescue, tiệm sách Phú quý và Cơ hàn, tiệm sinh vật huyền bí, tiệm trang thiết bị Quidditch, tiệm giỡn Gambol và Japes, tiệm đồng nát Junk cùng với ngân hàng phù thuỷ Gringotts.
Để vào Gringotts phải băng qua một cánh cửa bằng đồng to lớn rồi hai cánh cửa bằng vàng có khắc những dòng chữ:
“Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:
Hễ tham thì thâm,
Những ai hưởng mà không hiến,
Đến phiên thì phải trả gấp nhiều lần vay,
Vậy cho nên nếu khám phá được,
Dưới sàn, kho tàng không phải của mình,
Thì, quân t·rộm c·ắp hãy coi chừng
Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu”*
Snape và Leslie gặp lại ở ngay lối vào Hẻm Xéo trước tiệm Cái Vạc Potage. Sau đó Snape đưa Leslie về đến cô nhi viện: “Tất cả mọi thứ đã mua xong, nhớ kỹ ngày 1 tháng 9 đến sân ga 9 ba phần tư đi bằng đoàn tàu tốc hành Hogwarts để đến trường đúng thời gian”.
“Em sẽ nhớ kỹ và đến đúng thời gian thưa Giáo sư, cũng cảm ơn Giáo sư rất nhiều vì hôm nay đã giúp đỡ em mua sắm mọi thứ” Leslie cúi đầu cảm ơn.
Snape không nói gì chỉ gật đầu rồi xoay người rời khỏi cô nhi viện. Leslie mang theo mọi thứ về cất kĩ rồi lại ôm một chồng sách phép thuật đi đến khu rừng phía sau cô nhi viện tìm Eli và Fenni.
Ngồi dưới gốc cây đọc sách, trên cành cây Eli thì đang đứng nhìn về phía xa xa, còn Fenni thì gật gù như buồn ngủ.
Eli hỏi: “vậy là Leslie sẽ rời cô nhi vện đến trường học để tờ thành phù thuỷ thật à?”
“Không chỉ mỗi ta, mà cả Eli và Fenni cũng sẽ cùng nhau đến Hogwarts, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa” Leslie trả lời.
Đang trong cơn buồn ngủ Fenni cũng bật thốt lên phụ hoạ: “Tốt, tốt, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến trường, không xa nhau, không xa nhau”. Leslie cũng bật cười theo.
Cứ như vậy suốt một tháng thời gian, mỗi ngày Leslie đều đến bìa rừng đọc sách cả ngày, có Eli cùng Fenni mang về thỏ rừng hoặc gà rừng, vấn đề thức ăn được giải quyết Leslie càng say mê với các loại phép thuật và tri thức trong sách. Nhờ có Bế quan bí thuật, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, Leslie càng tập trung hơn, trong một tháng cậu đã đọc thuộc và hiểu hết gần hết tri thức của năm thứ nhất. Nếu có Giáo sư biết chỉ có thể hình dung khủng bố khả năng học tập.
Rốt cuộc chờ đến ngày 1 tháng chín, tạm biệt viện trưởng và mọi người ở cô nhi viện Leslie mang theo hành lí cùng với Eli và Fenni đón xe bus đi đến nhà ga.
*(Lý Lan dịch, chương 5 Hẻm Xéo, Harry Potter và hòn đá phù thuỷ)