Chương 15: Xử lí quyển nhật kí
Sự kiện học sinh bị t·ấn c·ông nhanh chóng lan khắp Hogwarts, không ai biết là kẻ nào đã lan truyền tin tức. Nhưng ngay đêm hôm sau, một hàng chữ được viết bằng máu với nội dung: “Phòng chứa Bí mật đã được mở, kẻ thù của người thừa kế hãy thận trọng”. Bên cạnh là Mrs. Norris – con mèo của thầy giám thị Argus Filch cũng đã bị hoá đá như Tomita.
Điều này càng khiến các học sinh hoang mang gấp bội, George và Fred thì lại cho rằng trong Hogwarts có một con quái vật có thể hoá đá các học sinh dạo đêm.
Sự việc quá ồn ào khiến Giáo sư McGonagall không thể không đứng ra giải thích về phòng chứa Bí mật.
Phòng chứa Bí mật, một công trình nằm sâu dưới lòng đất, do ngài Salazar Slytherin bí mật kiến tạo mà không để cho ba nhà sáng lập còn lại hay biết gì. Suốt nhiều thế kỷ, người ta đều tin rằng căn Phòng chứa chỉ là một truyền thuyết hư cấu; tuy nhiên, lời đồn thổi về sự tồn tại của nó cứ lan truyền trong suốt một thời gian dài, chính Slytherin đã tiết lộ về công trình sáng tạo của mình với những người khác và họ đã tin vào sự tồn tại của căn phòng hoặc thậm chí đã từng vào đó khi được ông cho phép.
Phòng độc dược, Giáo sư Snape tâm thần không yên chất vấn Leslie:
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ con quái vật và phòng chứa là thật”.
“Tất nhiên là thật, có lẽ ban đầu khi mới xây dựng căn phòng, Slytherin chỉ hy vọng đây sẽ là nơi dạy cho học sinh của ngài những câu thần chú mà ba nhà sáng lập kia không tán thành. Vào thời điểm mà Slytherin rời khỏi trường, ngài đã quyết định từ nay trở đi, căn phòng mà ngài xây dựng lúc trước sẽ trở thành hang ổ của một con quái vật mà chỉ có ông và hậu duệ của ông mới có thể điều khiển được: Không gì khác hơn con Tử xà Basilisk. Hơn thế nữa, chỉ có Xà ngữ mới có thể vào căn phòng. Và điều này sẽ ngăn chặn không cho ba nhà sáng lập còn lại cũng như tập thể giáo ban khám phá ra nơi đây”. Leslie chậm rãi giải thích cho Giáo sư Snape về căn phòng và con quái vật trong đó.
“Cái quái gì!!! Tử xà? Leslie ngươi đừng nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy chứ”. Rõ ràng Giáo sư Snape cũng giật mình khi biết trong phòng chứa có một con Tử xà.
“Giáo sư đừng ngạc nhiên chứ, chuyện nằm trong dự liệu cả thôi. Chỉ là không nghĩ đến chính em cũng bị vướng vào chuyện này, hôm mà Tomita bị t·ấn c·ông thì con Tử xà lựa chọn em làm mục tiêu của nó nhưng may mắn em đánh lui được nó, thế là thằng xui xẻo Tomita bị t·ấn c·ông”.
“Dự liệu, từ lúc nào mà ngươi biết hả Leslie?”. Giáo sư Snape giọng nói cứng ngắt vang lên.
“Em đã nhắc thầy chú ý anh em nhà Weasley rồi, chuyện Lucius Malfoy ở tiệm sách mà em kể thầy đó nhớ không? Không khi nào mà hắn rãnh rỗi chạy đi tìm Arthur Weasley để kiếm chuyện không đâu cả. Rất có thể hắn đã động tay chân gì với đám nhóc nhà Weasley”.
“Sẽ là gì chứ?” Giáo sư Snape bắt đầu suy tư.
“À, em phải nhắc thầy một chuyện nữa Kẻ mà ai cũng biết là ai tên thật của hắn là Tom Marvolo Riddle, mẹ của hắn là Merope Gaunt, mà nhà Gaunt chính là hậu duệ của Slytherin đấy. Có nghĩa Kẻ mà ai cũng biết là ai đã mở ra phòng chưa Bí mật”.
“Chẳng lẻ... Trường sinh linh giá?” Giáo sư Snape linh quang chợt loé đoán ra được.
“Có lẽ vậy, nếu đúng như thầy nói thì có một món trường sinh linh giá đã được mang vào Hogwarts, nó có thể đang khống chế một trong số mấy đứa nhóc nhà Weasley mở ra phòng chứa Bí mật thả ra con Tử xà t·ấn c·ông các học sinh”. Leslie cũng đưa ra một giả thuyết.
“Để xem, Percy Weasley tuy tham vọng nhưng rõ ràng rất thông minh, hai đứa sinh đôi thì quá tinh quái, Ron Weasley tuy đần độn nhưng luôn đi bên cạnh Harry Potter và Hermione Granger nên cũng không có khả năng cao lắm, vậy chỉ còn lại năm nhất Ginny Weasley... Một cô bé năm nhất, tuổi quá nhỏ để biết giới phù thuỷ hắc ám, còn đám anh lớn thì không quá quan tâm”. Giáo sư Snape trổ tài suy luận nhưng không thể không nói là quá chuẩn, Leslie cũng phải giơ ngón cái khen ngợi.
Leslie cũng trầm ngâm: “Nếu biết là Ginny Weasley đang nắm món Trường sinh linh giá đó thì việc tiếp theo phải nhờ thầy rồi, đến lúc ngã bài với Hiệu trưởng Dumbledore thôi, việc này chúng ta không thể thực hiện nếu không có sự giúp đỡ của Hiệu trưởng Dumbledore.
Giáo sư Snape giật mình nhìn Leslie, từ trước đến giờ dù là xâm nhập vào Ngân hàng phù thuỷ Gringotts thì Leslie cũng không biểu hiện như lần này, chuyện này khiên Giáo sư Snape càng lo lắng hơn.
Nhận ra được suy nghĩ của Giáo sư Snape, Leslie cười giải thích rằng: “Giáo sư, việc này cần phải có sự đồng ý của Hiệu trưởng Dumbledore, chúng ta phải kiểm tra toàn bộ Hogwarts, lấy lý do tra xét vật phẩm hắc ám chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ các kí túc xá của cả bốn nhà một cách nhanh chóng để Kẻ mà ai cũng biết là ai không kịp trở tay sau đó còn cần giải quyết con Tử xà một lần và mãi mãi để không bao giờ có chuyện học sinh bị t·ấn c·ông tại Hogwarts nữa”.
Giáo sư Snape suy tư những gì Leslie nói, chưa kịp phản ứng Leslie lại giáng thêm một câu.
“Nhất định phải tìm ra món Trường sinh linh giá đó trước khi sự việc đáng tiếc xảy ra, giống như năm mươi năm trước đây, Myrtle Elizabeth Warren năm mươi năm trước đ·ã c·hết bởi Tử xà và Hagrid chính là kẻ chịu tội thay. Thầy cũng không muốn nhìn thấy Harry Potter bởi vì đần độn nóng máu mà đi chiến đấu với con Tử xà đi, đó là còn chưa nói đến việc có một Trường sinh linh giá đang bên cạnh, kẻ thù gặp mặt tất phải có một kẻ tàn đời”. Bị đánh vào yếu điểm Giáo sư Snape nhanh chóng đồng ý, không chần chờ thêm nữa đã đi đến gặp Hiệu trưởng Dumbledore.
Phòng hiệu trưởng, Hiệu trưởng Dumbledore, Giáo sư McGonagall, Giáo sư Flitwick và cả Giáo sư Snape đều có mặt. Hiệu trưởng Dumbledore sau khi nghe xong Giáo sư Snape trình bày thì nhìn chăm chú Leslie hỏi:
“Leslie ta có thể biết làm sao em biết chuyện này không? Dĩ nhiên là do tuổi già nên ta thường hay cẩn thận hỏi thêm để chắc chắn, em biết đó, kiểm tra kí túc xá học sinh của cả Hogwarts sẽ gây thêm hoang mang cho các học sinh đặt biệt là trong tình cảnh này”.
“Hiệu trưởng Dumbledore, thay vì dài dòng giải thích thì em sẽ nói cho thầy biết một chuyện, em và Giáo sư Snape đây đã tiêu diệt hai món Trường sinh linh giá từ Kẻ mà ai cũng biết là ai. Em nghĩ việc này đã đủ sức để thầy tin tưởng em rồi chứ, hai món Trường sinh linh giá đó phân biệt là cúp vàng Hufflepuff và vương miện Ravenclaw, nhân tiện em cũng xin lỗi về hai báu vật của Hogwarts đã cùng với linh hồn của Kẻ mà ai cũng biết là ai tiêu vong”.
Nghe được Leslie, ngoại trừ Giáo sư Snape ra, toàn bộ căn phòng mọi người đều hít vào một hơi, ngay cả các bức chân dung các đời hiệu trưởng đều không khỏi kinh hãi.
Giáo sư McGonagall ngay lập tức nhìn về phía Hiệu trưởng Dumbledore hỏi: “Albus, Chuyện này rốt cuộc là sao, làm sao học sinh bị t·ấn c·ông lại dẫn đến Kẻ mà ai cũng biết là ai, hắn vẫn còn chưa c·hết nữa à?”
Hiệu trưởng Dumbledore thở dài: “Theo như những việc xảy ra thì Tom hắn vẫn còn sống Minerva. Trước tiên, chúng ta cần kiểm tra kí túc xá theo như ý của Giáo sư Snape, Leslie ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm sau khi kết thúc chuyện này”.
“Không vấn đề thưa Hiệu trưởng Dumbledore”. Leslie nhanh chóng đáp lại.
“Ta sẽ để cho Giáo sư Sprout kiểm tra nhà Hufflepuff, Filius thầy sẽ kiểm tra nhà Ravenclaw, Minerva kiểm nhà Slytherin, Ta và Giáo sư Snape sẽ kiểm tra nhà Gryffindor” Hiệu trưởng Dumbledore nhanh chóng phân công công việc.
Các Giáo sư dùng thế trận sét đánh nhanh chóng kiểm tra toàn bộ kí túc xá của bốn nhà, khiến các học sinh trợn mắt không hiểu chuyện gì.
Tại kí túc xá nhà Gryffindor, Hiệu trưởng Dumbledore tuy rất nhỏ nhẹ giải thích nhưng không khí căng thẳng hiện rõ trên gương mặt các học sinh, đặc biệt khi Giáo sư Snape đích thân kiểm tra.
Ngay tại khu nữ kí túc xá, phòng của Ginny Weasley, quyển nhật kí nhanh chóng bị phát hiện, cầm trên tay quyển nhật kí, Hiệu trưởng Dumbledore nhìn về phía Ginny thở dài. Còn cô bé khi chứng kiến quyển nhật kí của mình bị tịch thu, thì hoảng sợ rưng rưng nước mắt.
Sắp xếp trấn an xong các học, Hiệu trưởng Dumbledore cùng với Giáo sư Snape quay trở lại phòng Hiệu trưởng, lúc này, Leslie vẫn đang ngồi trên sô pha uống trà chờ đợi các Giáo sư. Một lúc sau Giáo sư McGonagall, Giáo sư Flitwick cùng với Giáo sư Sprout đều quay trở lại.
Giáo sư McGonagall tức giận nói: “Không thể tin được, ta kiểm tra ra một đống vật phẩm cấm, một số trong đó còn có khả năng gây nguy hiểm tính mạng, nhất định sau này phải định kỳ kiểm tra, còn phải cấm túc phạt thật nặng các học sinh mang những thứ nguy hiểm đó đến Hogwarts”.
Giáo sư Flitwick và Giáo sư Sprout nhìn nhau, rõ ràng bên bọn họ cũng không hơn so với Slytherin, tuy không có những vật phẩm quá nguy hiểm nhưng hàng cấm quả thật không ít.
Trở lại chuyện quyển nhật kí, Hiệu trưởng Dumbledore cầm trong tay quyển nhật kí, xem xét hồi lâu cuối cùng mở miệng nói: “ Đây quả thật là một món Trường sinh linh giá, Tom quả nhiên tài tình, nhưng lại mang cái tài trí của mình vào những chuyện tà ác này”.
Trước ánh mắt của các Giáo sư, Leslie đi đến cầm lấy quyển nhật kí khẽ niệm:
“Hắc ám nuốt chửng”
“Thật thuần tuý hắc ám, còn hắc ám hơn cả Phineas” chân dung Hiệu trưởng Armando Dippet kinh ngạc nói.
“Hừ...” Phineas Nigellus Black sao có thể không nghe ra Armando Dippet đang chế nhạo họ của mình, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Luồng sức mạnh hắc ám toả ra cả căn phòng, các Giáo sư kinh hoảng như lâm đại địch, thậm chí Giáo sư McGonagall và cả Giáo sư Flitwick còn định rút ra đũa phép ngăn cản Leslie nhưng cuối cùng bị Giáo sư Snape ngăn lại, ở đây ngoại trừ Giáo sư Snape chưa ai nhìn thấy cảnh tượng như này.
Một lúc sau, hắc ám hoàn toàn nuốt mất quyển nhật kí, Leslie khẽ thở một hơi, trầm ngâm suy nghĩ: “Có lẻ do quyển nhật kí được Voldemort chế tác lúc còn là học sinh nên sức mạnh quá yếu ớt, cùng với việc bị phát hiện sớm nên chưa kịp hấp thu sức sống từ Ginny nên trả lại cho Leslie năng lương không đáng kể”.
Nhìn thấy các Giáo sư nhìn về phía mình, Leslie cũng đem một năm một mười kể rõ cho các Giáo sư từ thiên phú hắc ám cho đến việc “vô tình” phát hiện vương miện Ravenclaw cho đến sau đó là “vô tình” tìm được cúp vàng Hufflepuff. Cuối cùng việc nhìn thấy Lucius Malfoy làm ở tiệm sách cũng một hơi kể ra.
Nhạy bén sức quan sát, suy nghĩ logic, làm việc cẩn thận chu đáo, luôn biết tìm các Giáo sư hỗ trợ mà không nóng đầu hành động thiếu suy nghĩ khiến hình ảnh Leslie cất cao trong mắt các Giáo sư. Hiệu trưởng Dumbledore ngoại trừ.
Không ai chú ý trong lúc Leslie giảng giải mọi chuyện vẫn luôn âm thầm chú ý mỗi ánh mắt cử chỉ của Hiệu trưởng Dumbledore, Occlumens (Bế quan bí thuật) luôn là một phần quan trọng trong việc giao tiếp với Hiệu trưởng Dumbledore. Không có cách, Leslie bí mật quá nhiều, từ xuyên việt, thiên phú hắc ám, hệ thống bảng giao diện, đá phù thuỷ... bla... bla... các thứ.
Giải quyết xong mọi chuyện, Leslie quay trở về phòng phục bàn lại mọi chuyện hôm nay. Đầu tiên, quyển nhật kí đã giải quyết, Hiệu trưởng Dumbledore cũng hứa hẹn khi giải quyết Tử xà Basilisk cũng mang theo Leslie. Năm học này coi như tạm ổn, kế tiếp là giải quyết nốt Giáo sư Lockhart, tuy kẻ này không mang lại nguy hiểm gì Leslie, nhưng Leslie đến Hogwarts là để truyền thừa... không đúng, là học tập, mà Giáo sư Lockhart ngoài Obliviate (Xoá bỏ ký ức) ra thì các bùa chú còn lại đều chẳng ra gì, cái nào hay ho Leslie đều đã truyền thừa xong, cho nên Giáo sư Lockhart hiện tại không còn tác dụng. Thà rằng để Giáo sư Snape dạy thế còn có thể tăng thêm chút kiến thức.
Còn về việc xử lí như thế nào Ginny Weasley cùng với âm mưu của Lucius Malfoy, Leslie cũng chẳng quan tâm. Đã nói trước với các Giáo sư không để lộ danh tính của bản thân cho mọi người biết là được.