Chương 1: Cô nhi viện
Ngoại ô London, cách xa trung tâm hơn 50km về phía tây. Ở đây, một toà trang viên cổ kính, hàng rào rỉ sét bị bao phủ một lớp dây leo héo úa. Cô nhi viện Hook trong sân, một đám chừng hơn 30 đứa trẻ từ 4 đến 13 tuổi đang chơi đùa.
Phía sau toà trang viên, bên cạnh cánh rừng, dưới một gốc cây to già, một đứa trẻ đang lười biếng nằm nhìn lên bầu trời có phần u ám. Đứa trẻ nhỏ gầy, gương mặt non nớt, tóc đen hơi dài, không được chảy chuốt cẩn thận, nhưng khi nhìn vào đứa trẻ lập tức bị thu hút tại ánh mắt nó. Một đôi mắt sáng ngời tròng mắt màu bạc như một vì sao trên bầu trời đêm.
“Đã 6 năm rồi, xuyên qua đến nước Anh này thật khó hiểu. Nếu xuyên không thì cũng phải xuyên qua một thế giới khác chứ, sao lại xuyên về quá khứ đến nước Anh năm 1978.” Leslie nội tâm thở dài nghĩ.
Leslie Shelby, nguyên bản là một học sinh cấp ba tại Đại Nam Đế quốc, dù là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ mặc nhưng lại được hai vợ chồng già nhặt mang về chăm sóc. Thiếu tình thuong cha mẹ nên tính tình hướng nội ít nói, trở thành mục tiêu bắt nạt của những học sinh cá biệt.
Một lần bị đám bắt nạt gọi đi mua thức ăn cho bọn họ, lúc mang đến sân thượng tình cờ thấy được một cô gái đang b·ị b·ắt nạt. Không nhẫn tâm nhìn một cô gái b·ị b·ắt nạt như mình nên đã lên tiếng can ngăn, không ngờ bị bọn chúng đánh một trận không may bị ngã từ sân thượng ba tầng xuống đất. Cũng không hiểu duyên cớ nào lại xuyên đến Anh quốc năm 1978, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, được mang đến cô nhi viện Hook này.
Thoáng cái đã qua 6 năm. 6 tuổi Leslie tại cô nhi viện trải qua cũng xem như êm đềm, tính cách trầm mặt hắn cũng không ưa giao lưu với đám trẻ khác, chỉ thích một mình trốn đến sau cô nhi viện nơi rừng cây này, thẩn thờ suy nghĩ một mình.
Đang nằm suy nghĩ mơ mộng, Leslie bỗng giật mình.
“Wa...wa...wa”. Âm thanh từ phía khu rừng truyền đến. Theo sự tò mò Leslie một mình đi vào khu rừng.
Bàn chân nhỏ bé chậm chạp cẩn thận từng bước hướng về phía âm thanh đi đến, phía xa xa trên một gốc cây to có một cái tổ chim kỳ lạ, dưới gốc cây nằm một con chim màu đen.
Nhìn lại dường như nó đang b·ị t·hương cố gắng giãy giụa từng chút từng chút nhưng không còn đủ sức lực nó đưa mắt nhìn về phía Leslie, rồi chậm chạp ngẩn đầu nhìn về phía tổ chim, khoảng vài phút sau nó bắt đầu dần dần mất đi sinh mệnh.
Leslie nhìn về phía con chim đã mất đi sinh mạng rồi lại nhìn về phía tổ như có điều suy nghĩ, cậu từng bước từng bước chậm rãi đi về phía con chim dùng một cành cây nhỏ chọc chọc vào nó, khoảng vài phút sau không có dấu hiệu của sự sống cậu mới tiến lại gần con chim nhìn thật kỹ trong giống như là quạ. Cuối cùng trèo lên thân cây hướng vào trong tổ chim nhìn vào. Có hai cái trứng cũng là màu đen.
“Hai cái trứng này không được ấp tiếp tục chắc sẽ không thể nở ra được” . Nghĩ vậy Leslie quyết định mang hai cái trứng về cô nhi viện.
Chạy thật nhanh trở về, dùng khăn tắm bọc lấy hai cái trứng sau đó quấn quanh người, cũng may hai cái trứng cũng không lớn lắm, chỉ nhỏ hớn trứng gà một xíu.
Cứ như vây ban ngày thì quấn trứng quanh người, ban đêm thì ôm vào người mà ngủ, lúc ngủ cũng thật cẩn thận sợ rằng sẽ đè vỡ trứng ra.
Rốt cuộc sau gần một tháng hai cái trứng cũng nở ra hai chú chim con, như thế nào đây, thật xấu a. Cười khổ một chút, Leslie quyết định vẫn tiếp tục chăm sóc chúng, con nở ra trước đặt tên là Eli, con nở ra sau đặt tên là Fenni.
Ở phía sau cô nhi viện trên một cái cây cành lá um tùm làm một cái tổ đơn sơ cho bọn chúng trú ẩn, mỗi ngày đều đi bắt côn trùng nhỏ làm thức ăn cho Eli và Fenni, may mắn bây giờ là đầu xuân côn trùng rất dễ dàng bắt được.
Thời gian qua nhanh chóng, cuối cùng đã đến mùa đông, tuyết phủ khắp nơi một màu trắng xoá. Leslie lại như mọi ngày đi đến ven rừng sau cô nhi viện tìm Eli và Fenni chơi đùa.
“Mùa đông côn trùng không có các ngươi cố gắng ăn ngủ cốc đi, đây là ta lén giấu lại thức ăn đấy”.
Cả hai con chim mặc dù đã biết bay, nhưng chúng vẫn quanh quẫn gần cô nhi viện mà thôi, không bay đi xa nên việc kiếm thức ăn với chúng khá gian nan, việc mang thức ăn cho chúng là tất yếu nếu muốn qua mùa đông khắc nghiệt này.
“Có lẽ còn khoảng hai tháng nữa tuyết mới tan hết, lúc đó hoa cỏ sẽ nảy mầm, côn trùng cũng sẽ hoạt động lại, trong thời gian này cố ăn ngủ cốc thôi nhé. Thỉnh thoảng cũng sẽ có ít thịt cá cho bọn ngươi”
wa...wa...wa… Eli và Fenni kêu lên như đáp lại Leslie.
Vò một quả cầu tuyết ném về phía Eli và Fen, hai con quạ vừa bay vừa kêu, lại chóc lát sà xuống đầu Leslie mổ, cả ba chơi đùa thật vui.
Bỗng nhiên Leslie sựng lại rồi quỵ xuống thở dốc, cả người bốc lên nhàn nhạt khói đen, tuyết trắng xung quanh nhanh chóng lấy mắt thường có thể thấy được cũng bị nhuộm lên một màu đen sẫm sau đó giống như bị thứ gì nó nuốt mất.
Khoảng mười phút sau Leslie nằm vật ra đất, hai chú chim lát sau mới cẩn thận bay xuống bên cạnh cậu. Eli kêu lên vài tiếng nhưng Leslie chỉ nằm im, mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp. Fenni bên cạnh sắp hoảng, liên tục mổ vào tay Leslie, cũng không có phản ứng gì. Cuối cùng nó gọi lên :“Leslie...đừng...c·hết”. Leslie vẫn nằm im bất động, vài phút sau mới chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp sau đó mở trừng mắt nhìn về phía nó nói: “Fenni, người vừa nói chuyện phải không”.
Eli quay đầu sang chổ khác, Fenni cúi đầu im lặng, chỉ lặng lẽ cọ cọ tay Leslie. Leslie vẫn tiếp tục truy hỏi: “Ta nghe rất rõ ràng, là ngươi vừa mới gọi tên ta. Trả lời ta Fenni”.
“Eli không cho phép Fenni nói chuyện cùng Leslie” Fenni yếu đuối trả lời.
“Eli cũng biết nói chuyện? Nhưng tại sao các ngươi không chịu nói chuyện cùng ta?” Leslie cúi đầu thì thầm. Yên lặng bầu không khí khiến mọi thứ xung quanh như lắng lại.
“Phải rồi, ta chẳng là gì cả. Ta sẽ không tìm đến các ngươi nữa.” Leslie đứng dây, xoay người bước đi, nói.
Fenni gấp nói: “Không phải”. Nó xoay sang nhìn về phía Eli. Eli thở dài nói: “Leslie, không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là, hai chúng ta sợ cậu khi biết chúng ta có thể nói tiếng người sẽ hoảng sợ và không tìm đến chúng ta nữa.”
“Sao có thể chứ? Là ta tìm được Eli và Fenni, cũng là ta đã ấp ra Eli và Fenni, các ngươi giống như con của ta vậy.” Leslie nói: “được rồi, các ngươi là từ khi nào có thể nói chuyện vậy?”
“Từ lúc nhìn thấy mặt trời lần thứ mười, khi mở mắt ra đã có thể nói chuyện, giống như là bản năng thức tỉnh vậy” Eli trả lời.
Leslie tìm đến một gốc cây ngồi xuống, tựa vào thân cây, nói nhỏ: “Thức tỉnh khả năng ngôn ngữ à? Ngoài ra, các ngươi còn thức tỉnh năng lực gì nữa không?”
Fenni lại vui vẻ nói: “Eli có thể dự cảm nguy hiểm, lúc nãy Leslie rất nguy hiểm, Eli không cho Fenni đến gần Leslie. Còn có Fenni, Fenni rất lợi hại, có thể phát ra tiếng kêu khiến kẻ khác choáng váng.
“Các ngươi thật lợi hại” Leslie vui vẻ nói. “À, lúc vừa nãy bản thân ta là chuyện gì xảy ra vậy”.
Eli trả lời: “Leslie rất có thể là cơ thể thức tỉnh một loại sức mạnh gì đó, cũng giống như Eli và Fenni. Nhưng mà, thứ đó khiến Eli cảm thấy vừa nguy hiểm lại tà ác”.
“Nguy hiểm và tà ác sao” Leslie trầm mặc suy nghĩ. Trước cứ mặc kệ đi dù sao ta cũng không biết nó là gì, cũng không biết làm sao khống chế nó.