10.
Đêm đã khuya rồi. Trong phòng lại không thắp đèn.
Chỉ nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ cũng có thể mơ hồ thấy rõ được vẻ mặt của hắn.
Phẫn nộ, nghi hoặc và có một chút mất mát không thể tả xiết.
“Nàng hận ta?”
Tiêu Hoài giọng khàn khàn lặp lại lần nữa. Hắn hơi nghiêng người ra phía trước, dơ tay ra, dường như muốn chạm vào má ta như hồi xưa.
Nhưng động tác này hiện tại chỉ làm ta khó chịu. Ta hơi nghiêng nghiêng đầu tránh đi.
Tay của Tiêu Hoài cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Trông khá buồn cười.
Hóa ra chỉ có ta là được trọng sinh quay lại. Hắn cái gì cũng không biết. Như vậy rất tốt, hắn là hắn, ta là ta. Sẽ không có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
Tiêu Hoài dần dần hạ tay xuống.
“Thẩm Ngu”
Hắn thẳng tắp lưng, dường như khôi phục dáng vẻ trên triều. Quay lại thân phận thái tử cao cao tại thượng.
“Ta chưa từng nghĩ sẽ làm ca ca của nàng.”
Nàng nên biết ta đưa nàng hồi kinh là muốn cho nàng cái gì.
Tay phải hắn vuốt ve túi thơm bên hông từng chút một như thể đang đợi ta trả lời.
Nhưng ta nên nói gì được?
Vẻ mặt của Tiêu Hoài càng lúc càng u ám và sốt ruột.
“Thẩm Ngu”
Hắn lại gọi tên ta lần nữa.
Ta đứng lên quỳ xuống dưới đất. Hành lễ quỳ dưới chân hắn.
“Thẩm Ngu tuy không mang họ Tiêu nhưng dù sao cũng là muội muội của người. Những lời này muội không hiểu là có ý gì.”
“Huống hồ đêm khuya lén vào phủ công chúa. Dù là thái tử, thì cũng vượt qua quy củ rồi.”