Chương 69 : Tác Dụng Của Độc Dược.
Dường như bị màn sương hồng phấn dọa nạt, các thành viên của cả 3 hội đều sáp lại gần nhau, xen kẽ nhau mà đi, không còn ai để ý hội nhóm của chính bọn họ nữa. Trong đầu họ, bây giờ chỉ có một suy nghĩ, là thoát khỏi màn sương và c·ướp lấy thanh đá.
Gần bốn mươi người di chuyển trong màn sương với tốc độ rùa bò, vừa đi vừa chăm chú quan sát, theo dõi xung quanh, dường như sợ b·ị đ·ánh lén. Trên tay của tất cả mọi người đều cầm sẵn v·ũ k·hí, hội The Spear of Destiny thì cầm một thanh thương, đầu thương dài gấp hai lần cây thương thông thường, một số thanh thương có màu bạc, một số khác màu xanh lam. Những người còn lại thì cầm bất cứ v·ũ k·hí nào mà bọn họ cảm thấy nó có thể bảo vệ an toàn cho chính bản thân bọn họ. Có người cầm 2 cây súng liên thanh, còn đao kiếm thì nhiều vô số.
-Mọi người có cảm giác bất thường không?
3 người thủ lĩnh đi phía sau hô lên.
-Không thưa thủ lĩnh!
-Không! Không cảm nhận được bất cứ gì!
-Hoàn toàn không có!
Mọi người lần lượt trả lời, cả 3 nhóm đều lần lượt báo cho thủ lĩnh. Bỗng dưng, một tiếng kinh hô xuất hiện.
-Ngứa, ta … ngứa!
Một trong ba người đầu tiên la lớn lên, rồi bắt đầu gãi khắp người. Tất cả những người còn lại, lập tức lui về phía sau hơn chục mét, và tách nhau ra. Mọi người đều cố cách nhau càng xa càng tốt.
Người đó điên cuồng gãi khắp cơ thể, những lằn máu xuất hiện khắp người, da thịt bắt đầu bong ra, rỉ ra từng dòng máu. Mười ngón tay của hắn dính đầy máu me, và da từ thân thể. Chừng chốc lát, hắn ta bỗng dưng im bặt, rồi tắt thở c·hết, điều kinh dị mới bắt đầu xuất hiện sau khi hắn ta c·hết.
Từ miệng, mắt, mũi, lổ tai, bất cứ nơi nào trên cơ thể hắn mà có đường thoát, thì nước trong cơ thể hắn tuôn trào ra thành dòng. Những dòng nước này trắng trong, liên tục bắn xối xả từ bên trong cơ thể hắn ta, ra bên ngoài. Cùng lúc đó, cả người hắn bắt đầu co lại, da nhăn nheo đi, vàng ố. Khi giọt nước cuối cùng thoát ra, hắn đã thành một xác ướp, khô quắt.
-Á… ngứa! Ta … ngứa quá!
-Áaaaa!
-Không, không thể!
Thêm 9 tiếng la thất thanh vang lên, cùng lúc với tiếng la, là hình ảnh máu me, bong tróc thịt lại xuất hiện. Sau đó là hình ảnh t·hi t·hể phun đầy nước trong vắt ra khắp nơi, rồi thành một cái xác khô.
Cả một vùng đất khô ráo phía trước, giờ đây khắp nơi đều có từng vũng nước to.
Đoàn người đều loạn cả lên, mọi người sắc mặt đầy sợ hãi, khi nhìn cảnh tượng hãi hung phía trước. Tất cả đều như trúng định thân thuật, đứng yên một chổ, không ai dám bước đi một bước. Bọn họ sợ rằng, nếu bước trúng c·hất đ·ộc, thì cảnh tượng hãi hùng này sẽ là tương lai của họ.
Ba thủ lĩnh mặt mày đầy giận dữ.
-Còn ra thể thống gì, xác định làm nhiệm vụ này thì phải cược mạng sống. Nếu sợ thì ban đầu đừng đi.
Đoàn người đều im lặng và cúi đầu.
Lúc này, cả 3 thủ lĩnh của Demon Cuns, Titulus Crucis và The Spear of Destiny âm trầm đánh giá các t·hi t·hể khô queo trước mắt.
-Nước này là nước gì, cơ thể chúng ta đâu có nhiều nước thế.
-C·hết tiệt “the Savior” nếu bắt được hắn, ta sẽ băm vằm hắn ra hàng ngàn mảnh.
-Độc này quá bá đạo, chúng ta không biết còn có bẩy rập khác hay không?
-Tránh hoang mang, cứ thẳng tiến, càng nhanh càng tốt, c·hết nhiều cũng mặc kệ thôi.
-Ừ, kéo càng dài thì đám lính sẽ sợ hãi mà chạy trốn hết.
…
Một lúc sau, đoàn người vẫn chậm rãi tiến bước. Dường như, sau sự cố kinh hãi lúc trước, tất cả mọi người đều cẩn thận gấp bội phần.
- Tên thủ lĩnh The Spear of Destiny ngu dốt, ngươi xứng đáng xuống địa ngục, ha, ha, ha
Một người đàn ông bỗng dưng chỉ vào không khí trước mặt, hai mắt màu trắng đục, không thấy con ngươi, đang thét lên.
-Ngươi lừa ta, khiến ta bán mạng cho hội ngu xuẩn này, để rồi sao? Gia đình ta đều c·hết vì bị trả thù?
-Ngươi đâu biết con gái ngươi c·hết vì ta hãm hại? ha ha ha
-Chính ta báo cho hội Vodun nơi ở của con gái ngươi!!!
Ngoài người này, còn có thêm 15 người nữa, hai mắt trắng bệch, có người cười khúc khích liên tục, có người khóc, có người thì thầm.
-Con gái của mẹ, mẹ may cho con bộ đầm mới đây này! Quá tuyệt đùng không! Cười lên nào! Chúng ta chơi trò tàu lượn nha! Ha! Ha! Ha!
-Hu, hu, hu. Mẹ ơi, mẹ có biết con nhớ mẹ đến nhường nào không! Cho con nắm tay của mẹ nha! Hơn 20 năm! Con cố tìm cách trả thù!
Nhưng mà không thể, mẹ à! Mẹ đừng trách con nha! Cho con ôm mẹ một cái!
-…
-Ha, ha, ta là thủ lĩnh của Demon Cuns rồi, tên thủ lĩnh cũ đâu, bắt hắn cúi đầu chào ta nào! Bọn bây, đem tên cựu thủ lĩnh ném cho cá sấu ăn! Ha, ha, ha, … quyền lực trong tay ta rồi, ta không sợ bất cứ ai!
-…
-Xem chiêu của ta đây! Thế nào, chiến sĩ gen cấp 7! Mạnh mẽ chứ!
-…
-Nữ thủ lĩnh! Ta thích ngươi! Chúng ta có thể ở bên nhau tới cuối đời không? Chúng ta đã hẹn ước rồi mà, sao người lại nỡ bỏ ta? Không! Không!
Cả ba thủ lĩnh của cả ba hội đều giận run người, mặt mày tái mét nhìn đám người đang hò hét những bí mật “kinh thiên động địa”. Những người xung quanh đều nhìn đi nơi khác, giả vờ như hoàn toàn không nghe thấy nhưng thân thể bọn họ run run, không thể che giấu nỗi bất an, và sự sợ hãi.
-Mọi người nhìn bọn họ!
Bất thình lình, một tên lính còn tỉnh táo cánh báo.
Tất cả mọi người đang đứng thẳng người, bọn họ trở nên im lặng, hoàn toàn không khóc, không cười, không có bất kì biểu cảm nào. Mắt bọn họ càng ngày càng trắng bệch. Bọn họ đều ngước lên nhìn về phía xa xăm, nhìn phía đường chân trời, rồi bọn họ t·ự t·ử. Người cầm kiếm thì lấy kiếm cắt cổ. Người cầm súng thì tự bắn qua thái dương. Người cầm đao thì mổ bụng. Người không có v·ũ k·hí thì tự kích nổ năng lượng của bản thân. Mọi người khi c·hết đi, gương mặt đều bình tĩnh, không có cảm xúc, nhưng lại đầy vẻ an bình.
-Ta không muốn c·hết, á, … aaa ...!
-Chạy khỏi đây mau, …!
-Ta từ bỏ nhiệm vụ, …!
-Ta muốn sống!
Tất cả mọi người đang đứng trên bờ vực của sụp đổ, tinh thần của họ đã bị kích thích mạnh mẽ liên tục. Bên trong họ, giờ đây chỉ có một nỗi sợ hãi, lấn át tâm trí. Bọn họ lao ra khỏi nơi này, chạy hết tốc lực, xông về mọi phía.
-“the Savior”! Thành quỷ ta cũng bám lấy ngươi.
Cả ba người thủ lĩnh gào lên, đầy vẻ điền cuồng.
-------------------------------------------------------
Enrica ngồi cạnh Andy, khung cảnh hoang tàn xung quanh có vẻ khá lạ, khiến cho cả hai đều có cảm giác lạ lùng, vừa bất an, vừa hoài niệm.
-Đừng lo, sắp xong rồi. Còn có bước cuối là đóng lại cổng không gian.
Enrica tâm sự với Andy. Andy cười cười.
-Sau này có con, có cháu, ta sẽ kể cho bọn chúng về ngày hôm nay. Quá nhiều cảm xúc.
-Kể về ngươi, về “the Savior” cái tên khiến mọi người biến sắc khi nghe, và về Mandy nữa.
Enrica cười nhẹ một tiếng.
-Vậy thì cố sống qua hết hôm nay đi.
-Ta còn phải sống để xài tiền lời thu được từ tên Tery chứ.
Một tiếng vỗ tay vang lên.
-Bẹp, bẹp, bẹp
-Khá giỏi nhỉ, nếu không có “the Savior” các ngươi nghĩ các ngươi có thể bảo vệ thanh đá Maru à!
-Giết sạch bọn chúng! Rồi tới tên "the Savior" c·hết tiệt kia.
-Không chừa bất cứ ai sống sót