Chương 64 : Ý Tưởng Mới
Miệng Andy liên tục phun ra “chân ngôn” để hỗ trợ cho Enrica.
Bản thân Andy là chân ngôn sư, ưu điểm thì có, cậu dùng sóng não để ra lệnh cho người khác nhưng nhược điểm cũng quá rõ ràng. Chân ngôn sư dùng “chân ngôn” nên “chân ngôn” là điểm yếu của họ. Thứ nhất, trong tiềm thức của người bị chân ngôn sư điều khiển, phải hiểu rõ về “chân ngôn”. Đây có thể gọi là nhược điểm trí mạng của chân ngôn sư. Nếu người đó không hiểu, thì hoàn toàn miễn nhiễm với “ra lệnh” của chân ngôn sư.
Rõ ràng nhất nằm ở khía cạnh bất đồng ngôn ngữ. Một chân ngôn sư dùng ngôn ngữ “Unolve” để ra lệnh thì người bị điều khiển phải hiểu ngôn ngữ “Unolve”. Nếu hai người ở bất đồng khu vực, bất đồng ngôn ngữ, thì chân ngôn sư phải sử dụng ngôn ngữ bất đồng mà ra lệnh.
Thứ hai nằm ở “chân ngôn” phải cụ thể. Andy phun ra “chân ngôn” là “c·hết” cho một tên địch. Trong đầu của tên địch ra lệnh c·hết, nhưng tiếp đó lại xuất hiên vấn đề khác. C·hết, thì c·hết như thế nào? C·hết kiểu nào? C·hết bằng cách nào? Tới đó xem như chân ngôn sư hoàn toàn thất bại.
Andy chỉ kiềm chế, và khống chế địch nhân, Enrica sẽ là người kết liễu. Cả hai phối hợp cực kỳ ăn ý. Khu vực xung quanh nhà hàng, đều bị họ càn quét sạch sẽ, không một bóng người.
Quang Huy nhờ Enrica và Andy dời hết tất cả người hôn mê, có Tom xuống khách sạn, ở phòng đấu giá bên dưới. Vì có khả năng, nơi đây sẽ thành chiến trường, cực kỳ nguy hiểm. Quang Huy không muốn Tom và những người khác c·hết vì đạn lạc trong lúc hôn mê.
Quang Huy tuy tập trung tinh thần để chỉnh sửa các “ký tự kekkai” nhưng vẫn chừa một tia cảnh giác, xem xét tình huống trong nhà hàng.
-Chúng ta đã dọn sạch xung quanh nhà hàng rồi.
-Đùng
Bỗng một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ cửa kính vỡ tan thành mảnh nhỏ, các cột xi măng bên góc hướng về phía đường xá cũng bị đập tan nát, từng cục đá, xi măng văng khắp mọi nơi. Trên tường lòi ra những thanh sắt, vắt vưởng vài cục xi đá dính vào.
-Thì ra là chung một tòa nhà, chúng ta quá tốn công sức để tìm.
-Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất. Đúng thật.
Quang Huy vẩy nhẹ tay, một viên bi bắn mạnh về phía đường phố. Bỗng dưng, viên bi tách thành hai bán cầu, ở giữa có một sợi dây kim loại mỏng dính.
-Phập phập phập
Hơn một chục tiếng cắt vang lên. Quang Huy gương mặt bình tĩnh, tiếp tục chỉnh sửa thanh đá Maru.
-Ngươi đừng lo, ta và Andy giải quyết cho.
Enrica cúi người nắm chặt hai thanh kiếm, Andy đứng phía sau. Hai người mặt đầy căng thẳng, nhíu mày liên tục. Bọn họ đã vào thế, chỉ cần quân địch có động tác là Enrica và Andy sẽ t·ấn c·ông lập tức.
-Sao yên lặng thế, bọn họ không nói chuyện, cũng không t·ấn c·ông ?
Andy đầy thắc mắc.
Khói bụi dần tan đi, hiện ra trước mặt Enrica và Andy là 12 người, bọn họ bận trang phục giống với đám địch lúc trước. Điều kỳ lạ là bọn họ giữ nguyên tư thế, cứ như bị định thân, một người đang nhoẻn miệng cười, một số người thì chống hai tay vào eo, một số thì đang cầm súng, nhưng tất cả đều đứng yên.
Enrica níu lấy tay Andy, cô nàng có vẻ lo lắng, tuy là sát thủ nhưng cảnh tượng này quá dị, hơn nữa đang là đêm khuya, một đám người cứ như bị định thân, giữa con đường lớn, xung quanh bóng tối bủa vây, gió hiu hiu lạnh.
-bẹp, bẹp, bẹp
Enrica định tiến lại gần thì chuyện lạ xảy ra. Tên địch gần cô nhất bỗng tách làm hai. Ngay phần eo bị chia làm đôi, nửa người trên di chuyển, nửa người dưới vẫn đứng yên. Nửa thân trên, theo đường cắt, lướt chậm chậm trên nửa thân dưới và rớt xuống đất. Để lại đôi chân và cái hông vẫn đứng sừng sững. Enrica hét lên đầy sỡ hãi, lùi về sau hơn 10m.
-Á...
Andy còn nhanh chân hơn cô nàng. Lúc Enrica quay lại nhìn thì Andy đã chạy ra phía sau Quang Huy đứng, mặt cắt không còn giọt máu nào.
Như được ra lệnh, từng phần thân thể liên tục bị tách ra, có người tách ngay ngực, có người tách ngay hông, thận chí có người bị tách luôn hai tay. Từng bộ phận thân thể rớt xuống đất, phát ra tiếng như tiếng thịt rớt xuống. Một số bộ phận cọ sát, lướt trên nhau, phát ra tiếng sởn cả da gà.
Enrica đã quay mặt sang chổ khác. Cô nhìn đám t·hi t·hể, rồi quay sang nhìn Quang Huy, vẻ mặt hết sức sợ hãi. Còn Andy thì sau khi định thần lại. Lập tức ba chân bốn cẳng, chạy xa khỏi Quang Huy. Andy trong lòng thề, phải cách xa Quang Huy ít nhất 10m. Đây là khoảng cách tối thiểu mà cậu thấy an toàn.
-Người này, cường đại mà quỷ dị quá – Andy thầm nghĩ
Enrica run run giọng.
-Đây... đây là ngươi làm?
-Ừm.
Quang Huy trầm mặc trả lời một tiếng.
Quang Huy cũng hết hồn, khi người đầu tiên ngã xuống thì cậu nhắm tịt mắt lại rồi. Chính bản thân ra tay, mà Quang Huy còn thấy hãi hùng trước cảnh tượng t·hi t·hể rớt thành từng khúc và chà xát lên nhau. Quang Huy chọn giải pháp nhắm mắt, giả bộ không quan tâm sự đời, thế ngoại cao nhân, đầy vẻ thần bí. Nhưng thực tế là thuần một chữ sợ hãi.
Quả cầu ám khí này là một kỹ năng mà Quang Huy khai phá. Cậu chia đôi viên bi ra, khoét rỗng một lỗ nhỏ. Bên trong lỗ có nối một đầu sợi dây, hai nửa viên bi thì nối với hai đầu sợi dây. Khi bắn ám khí ra, Quang Huy lợi dụng hiệu ứng “chấn động” khiến viên bi tách ra làm đôi, kéo căng sợi dây phía giữa. Hai nữa viên bi vẫn lao nhanh, sợi dây này sẽ lao nhanh, cắt xuyên hết thảy mọi thứ phía trước nó. Đây là lần đầu tiên, Quang Huy sử dụng, hiệu quả quá tốt, tuy có hơi kinh dị và máu me.
“hiệu quả g·iết người là 10 điểm, hiệu quả uy h·iếp tinh thần là trên cả 1000 điểm”
-Phập, phập, phập.
-Đùng, đùng đùng.
Quang Huy phất tay. Ba tên quân địch đang tiến lại gần bỗng nổ đầu, não văng tung tóe khắp nơi
-Andy!!!
Enrica dẹp sự sợ hãi qua một bên, hét to tên Andy.
-Địch nhân lại đến.
…
Quang Huy hai tay xoay tròn, tạo ra hàng ngàn tàn ảnh khác nhau, vây xung quanh đá Maru. Thanh đá giờ đây ngập tràn các ký tự “kekkai” màu đen, tạo thành các vành đai xoay tròn xung quanh thanh đá. Vành đai to, vành đai nhỏ đủ cả, có hơn mười vành đai tạo thành một vùng kết giới vây xung quanh thanh đá.
Kết giới bằng các vành đai ký tự “kekkai” ngày càng to ra, bao phủ toàn bộ hai cánh tay của Quang Huy, nhưng cậu không cảm giác được điều khác lạ.
Quang Huy đang tập trung gần như toàn bộ tinh thần vào việc chỉnh sửa, vì đây là giai đoạn then chốt. Các sợi xích ký tự bên trong thanh đá Maru liên kết với nhau, chỉ c·ần s·ai một ký tự, thì tất cả các thanh xích đó sẽ sụp đổ hoàn toàn. Quang Huy phải tốn không biết bao nhiêu thời gian để chắp vá và hoàn thiện lại sợi xích, nên cậu tập trung 200% suy nghĩ.
-Keeng, keeng, keeng,..
-Ầm, ầm, …
-Đùng,…đùng…
Bên tai Quang Huy thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng súng vang lên liên tục, nối tiếp sau là tiếng Enrica, tiếng Andy, rồi tiếng thét lên thất thanh, tràn đầy đau đớn của quân địch. Xen lẫn vào đám âm thanh hỗn loạn ấy là tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng rít lên của kiếm, tiếng đổ vỡ inh ỏi. Quang Huy tuy hoàn toàn tập trung, nhưng cậu vẫn đặt một ít chú ý không gian xung quanh cậu, để kịp thời phản ứng khi có chuyện bất thường.