Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 57 : Chuyện Bất Ngờ.




Chương 57 : Chuyện Bất Ngờ.

-Phù Hiệu, làm sao để phá giải lầu Ngưng Bích.

[Định nghĩa: câu trả lời nằm ở câu thơ.

Buồn trông cửa bể chiều hôm,

Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?

Buồn trông ngọn nước mới sa,

Hoa trôi man mác, biết là về đâu?

Buồn trông nội cỏ rầu rầu,

Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.

Buồn trông gió cuốn mặt duềnh

Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.

Lưu ý: quá dễ, nhìn một phát là ra]

-Phù Hiệu, kiếp trước ta học khối Tự Nhiên, ngươi lỡ giúp thì giúp cho trót, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên?

[Định nghĩa: câu 1, 3, 5, 7.

Nhìn vào lầu Ngưng Bích dưới ánh hoàng hôn. Nhúng lầu Ngưng Bích vào dòng suối. Nghiền nát cỏ rồi xoa khắp lầu Ngưng Bích. Nhúng lầu Ngưng Bích xuống biển.

4 phần sẽ hợp lại thành bản bí tịch thân pháp Ngưng Bích.

Lưu ý: khen ta đi, ngưỡng mộ ta đi, quỳ bái trước sự thông thái của ta đi]

Quang Huy:

-… ta cạn lời nha…

---------------------------------------------------------

-Huy Huy chúng ta gọi sữa bò 72 vị của VNM đi. Gọi thêm sữa dê nữa, có 12 vị đó.

-Tom, ngươi gọi nhiều quá. Gọi 32 loại bánh bông lan đi, thêm 9 loại rau câu nữa, mà nhớ size XL nha. Đừng quên thêm si rô nữa, lấy mỗi thứ một hũ đi, 18 hũ thôi.

-Huy Huy, ngươi mới chửi ta gọi nhiều, ngươi tự kiểm điểm bản thân đi.



-Gọi thêm bánh kem nữa – Quang Huy không thèm chú ý Tom

-Có bao nhiêu món. Anh cứ đem hết lên cho bọn em – Tom chốt lại một câu, Quang Huy giơ ngón tay cái, thầm khen Tom thông minh

Quang Huy và Tom vừa nhìn vào menu, nước miếng không ngừng chảy ra. Cả hai mồm năm miệng mười liên tục gọi món.

-Thấy Tom tài giỏi không?

-Nhà hàng này nằm trên phòng đấu giá. Tuy nhỏ nhưng mà món ăn thì còn hơn chuỗi thực phẩm của Ne’Nest nữa.

Tom liên tục khoe mẽ về việc tình cờ phát hiện ra nhà hàng và trở thành khách V.I.P của nhà hàng.

-Đồng ý, ngon như nhà hàng The Silver Plate vậy.

Quang Huy giơ hai tay đồng ý.

Quang Huy đảo mắt nhìn xung quanh. Nhà hàng này khá nhỏ, chừng 10 bàn dành cho 2 người. Cửa hàng nằm lọt trong tòa nhà, chỉ có một lối đi là từ phòng đấu giá.

Từ ngoài đường, không thể đi thằng vào cửa hàng, trừ khi đi vòng qua phòng đấu giá. Do đó, nhà hàng này khá là ế ẩm. Khách muốn ăn thì không biết đường vào. Khách tham dự đấu giá thì không co nhu cầu ăn.

-Leng keng.

Tiếng chuông báo cửa mở vang lên.

-Ầm.

Một tiếng lớn vang lên. Quang Huy nghe tiếng đổ vỡ vang lên liên tục, thậm chí Quang Huy thấy người phục vụ đang ở quầy nước bỗng nhiên ngã xuống. Điều cuối cùng Quang Huy nhớ là Tom đang ngồi trước mặt, hai mắt trắng dã, rồi ngã xuống đất. Còn bản thân, Quang Huy không hề ý thức được vấn đề gì xảy ra, thì đã b·ất t·ỉnh.

--------------------------

-Ta lại trọng sinh lần hai à. Ước mơ cứu rỗi nhân loại đang dang dở, ta không muốn nha.

Quang Huy mở mắt ra. Xung quanh cậu toàn là màu đen, nhìn một vòng, Quang Huy không xác định được cậu đang ở nơi nào, xung quanh quá tối. Quang Huy cố gắng nhìn xa, cũng chỉ một màu đen.

Đi một vòng nhỏ quanh nơi vừa tỉnh đậy, Quang Huy xác định là không có bất cứ gì ngoài màu đen. Có một thứ, đó là cái sàn màu đen mà cậu đang đứng trên đó. Ngoài ra, không còn gì cả.

Không biết qua bao lâu, Quang Huy hết kiễn nhẫn ngồi chờ. Cậu đoán cũng vài tiếng rồi.

“khi đi vào nơi lạ, tốt nhất là ngồi yên” – Kinh nghiệm từ xem phim truyền hình hơn 1000 bộ và đọc truyện tranh hơn 1000 cuốn, Quang Huy tổng kết được, do nghĩ vậy nên cậu quyết định ngồi một chổ.

-Không được. Ngồi vậy thì sớm muộn cũng c·hết vì đói.

-Ta phải kiếm đường sống. Cho dù c·hết thì c·hết sớm hơn thôi.



...

Quang Huy chống hai tay lên chân, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Toàn cơ thể đều tuôn ra đầy mồ hôi.

-Ta đầu hàng, ta không muốn mệt c·hết. Ta lựa chọn đói c·hết.

Quang Huy ngã người ra, nằm xuống đất là ngủ đi.

...

-Phù Hiệu ơi! Cứu Huy Huy với!

[Định nghĩa: ...

Chỉ cần ngẫm nghĩ muốn rời khỏi là sẽ được như ý.

Lưu ý: lãnh địa của ta, tuy hoang sơ nhưng khá đẹp phải không?]

Quang Huy nhìn Phù Hiệu mà sửng sốt. Theo như lời Phù Hiệu thì nơi đây là lãnh địa của nó.

-Ngươi đem ta vào đây làm chi?

Phù Hiệu: ...

-Không gian này nơi nào?

Phù Hiệu:...

-Không gian này có tác dụng gì?

Phù Hiệu: ...

-Ngươi rãnh vậy, sao không kiếm chuyện có ích mà làm?

Phù Hiệu: ...

Quang Huy: ...

Quang Huy không thèm đếm xỉa đến Phù Hiệu nữa. Cậu cũng đoán ra việc vì sao cậu ở đây. Điều cuối cùng cậu nhớ là tiếng chuông cửa vang lên. Tom ngã xuống và cậu mất ý thức. Quang Huy đoán có thể Phù Hiệu đã cứu cậu.

Quang Huy ngẫm nghĩ và rút ra kết luận như vậy. Tuy không chắc nhưng mà Quang Huy phải cẩn thận hơn. Cậu phải mạnh hơn, chuẩn bị nhiều lá bài tẩy hơn, không thể dựa hết vào Phù Hiệu. Biết đâu Phù Hiệu nó giở chứng, tới lúc đó thì Quang Huy khẳng định sẽ xuống suối vàng.

------------------



Quang Huy chậm rãi mở mắt ra, cậu đang nằm phía dưới bàn. Đối diện cậu là Tom. Vẫn thấy Tom thở đều đặn, gương mặt hồng hào, nước dãi chảy ra từ khóe miệng của Tom. Quang Huy an lòng.

Quang Huy vẫn giữ bất động, cậu không biết chuyện gì xảy ra nên cố giữ yên tư thế, giả vờ b·ất t·ỉnh. Quang Huy hé mắt, đánh giá xung quanh một vòng, cậu thấy chừng hơn 10 người khách và cả phục vụ, tất cả đều b·ất t·ỉnh giống như nhau.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Một giọng nói nhỏ vọng từ phía cửa.

-Đã dọn dẹp xong. Tất cả đều ngủ sâu hết.

-Ngươi có chắc.

-“cơn say của Napoleon” đấy, nằm trong danh sách thuốc cấm sản xuất. Không có 2 ngày, tuyệt đối không tỉnh.

-Có chiến sĩ cấp cao không?

-Chiến sĩ cấp 7 cũng không thoát khỏi ma trảo của thuốc mê. Yên tâm lần 2.

Quang Huy cố gắng lắng nghe các giọng nói, cậu phân biệt là có ba người đang đối thoại với nhau.

-Enrica, ngươi giở chứng điên hả, ngươi làm gì với tên khốn này thế, hắn vẫn chưa c·hết chứ?

-Đùng.

Một tiếng động vang lên, Quang Huy đoán là ai đó vừa ném thứ gì, cậu hé mắt. Trước mặt Quang Huy là một người đầy máu me, khuôn mặt biến dạng vừa bị Enrica ném vào một góc.

-Enrica? Không phải Enrica ta quen chứ?

Quang Huy thầm suy nghĩ, tai vẫn cố vươn to ra, hoạt động 100% công suất, để lắng nghe cuộc đối thoại.

-Andy, đưa ta ống thuốc số 6.

-Enrica, ngươi biết hậu quả khi hắn c·hết không?

-Ngươi và cả chúng ta sẽ chôn theo hắn, nhưng hắn c·hết thoải mái, còn chúng ta c·hết rất khó coi.

-Con điên. Ta bảo là h·ành h·ạ, đừng g·iết c·hết. Làm gì cũng phải giữ lại mạng sống của hắn, đến khi xong kế hoạch.

Giọng một người phụ nữ và một người đàn ông vang lên. Quang Huy dựa vào giọng mà suy đoán người phụ nữ có thể hơn 30 tuổi, còn người đàn ông khá trẻ, khoảng 20 tuổi.

Cả hai người liên tục chửi Enrica, trong khi đó, Enrica lại chọn cách im lặng. Từ đoạn đối thoại, Quang Huy đoán rằng cả 3 đang thực hiện kế hoạch gì đó, còn người b·ị đ·ánh te tua, đang nằm trong góc, thì không thể c·hết được, phải sống cho đến khi kế hoạch hoàn thành.

Enrica lên tiếng, có vẻ tức tối.

-Hừ.

-Nếu vậy, ban đầu đừng lén tổ chức mà hợp tác với ta.

-Tổng quản lý biết các ngươi đánh lẻ trong lúc thực hiện kế hoạch, bà ta ném các ngươi cho chó ăn hết.