Ta Trời Sinh Đã Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 92




"Thủ đoạn này của Trường Ca lần đầu tiên ta gặp, nếu như không phải chính hắn nghĩ ra, vậy thì hẳn là gia chủ đứng sau lưng chỉ đạo. . ."

"Nhưng nhìn dáng vẻ của gia chủ thế kia, chắc hẳn cũng bất ngờ, tuyệt đối không ngờ được chuyện này. Xem ra Trường Ca cũng không phải giống vẻ bề ngoài như thể không quan tâm chuyện gia tộc, thật ra là thâm tàng bất lộ. . ."

"Xem ra hôm nay trận giao đấu này không thể tránh được."

"Bất quá như vậy cũng tốt, cũng có thể mượn cơ hội này biết được thiên phú Thần Thông của Cố Trường Ca rốt cuộc là cái gì. Mặc dù bên ngoài hắn vẫn luôn lấy đạo cốt gặp người, có lẽ cái này chỉ là để giấu diếm thôi. . ."

Không ít tộc lão nhìn Cố Trường Ca suy đoán như thế.

Bọn hắn cũng rất nghi ngờ.

Thiên phú Thần Thông của Cố Trường Ca rốt cuộc là cái gì?
Mà nhiều năm như vậy cũng không ai biết.

Cho nên trong lòng bọn họ thầm có suy đoán không tốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân không đồng ý cho Cố Trường Ca đảm nhiệm vị trí gia chủ tương lai.

" Trường Ca cũng đã nói như vậy, các ngươi cùng hắn tỷ thí một chút."

Lúc này, một tộc lão sắc mặt không mấy vui vẻ , nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Trường Ca, cùng là tộc nhân cùng huyết mạch, ngươi ra tay phải biết nặng nhẹ. . ."

"Tôn nhi ta nếu như xảy ra chuyện gì, lão phu nhất định phải chạy đến tộc đường đi tìm lão tổ kiện phụ tử các ngươi. . ."

Nhiều tộc lão nói lời cảnh cáo, sợ Cố Trường Ca xuất thủ không lưu tình, khiến hậu bối của bọn hắn bị thương nặng.

Dù sao đây đều là làm theo tộc quy, bọn hắn cũng không thể nói thêm điều gì.
Nhưng đơn đả độc đấu, Cố gia cùng thế hệ không có người nào là đối thủ của Cố Trường Ca.

Sự cường đại của hắn là không thể nghi ngờ.

Hơn hai mươi tuổi Phong Vương cường giả?

Nghĩ kĩ lại thì hình như chỉ có mình Cố Trường Ca đột phá đến cảnh giới này.

Tất cả truyền nhân đạo thống, đại giáo khác không nghe thấy tin tức nào.

"Các vị tộc lão yên tâm, Trường Ca tự biết chừng mực. Chỉ là các ngươi một mực ngăn cản ta làm gia chủ tương lai, chuyện này khiến cho ta. . ."

"Có chút khó khăn a."

Cố Trường Ca hơi đáng tiếc lắc đầu.

Lời này của hắn lập tức khiến biểu cảm của chúng tộc lão không khỏi cứng đờ, thầm mắng một câu tiểu tử hỗn đản, rõ ràng là ngươi dự định mượn cơ hội này để trả thù.

"Cũng không ức hϊếp các ngươi, cùng xông lên đi, ta đem tu vi áp chế xuống Phong Hầu cảnh, hoặc là ép xuống Thánh Chủ cảnh cũng đủ để đánh bại được các ngươi."
Cố Trường Ca vẫn làm bộ dáng thản nhiên, nhìn về một đám đường huynh đường tỷ phía trước đang thở hổn hển, nổi giận đến đỏ mặt tía tai.

Đương nhiên, áp chế xuống Thánh Chủ cảnh, dưới tình huống không bại lộ quá nhiều át chủ bài, muốn đánh bại bọn hắn ngược lại có chút phiền toái.

Dù sao thân là nhân vật thiên tài tất cả mạch, ở ngoại giới đều nổi tiếng là Phong Vân thiên kiêu, không có ai là đèn đã cạn dầu.

Nói như vậy đương nhiên là để chọc tức bọn hắn một chút.

Quả nhiên nghe xong lời này.

Cơn giận của bọn hắn bừng lên, ngay cả mấy vị đường tỷ bình thường xinh đẹp tựa như cửu thiên tiên nữ, thanh cao thoát tục, phong thái xuất trần, lúc này cũng vô cùng tức giận, nghiến rang ken két muốn cắn người.

"Khinh người quá đáng! Cố Trường Ca, ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!"

Một vị thiên kiêu trẻ tuổi phẫn nộ quát, vọt thẳng tới, sau lưng hiện lên vòng tròn sáng chói .

Mày kiếm chính trực, đôi mắt sáng ngời, khí vũ hiên ngang.

Cố Trường Ca nhận ra, đây là nhi tử của lục thúc tu vi Thánh Chủ cảnh đỉnh phong, có được một môn thiên phú bí thuật cực kỳ cường đại, có thể khiến thực lực đề cao mấy lần.

Sau một khắc, hắn đứng chắp tay, thân hình không di chuyển chút nào, một cước đá ra, hư không trước mặt gợn sóng.

Phốc một tiếng!

Đá bay tên thiên kiêu này, tên đó đầu gối mềm nhũn, lập tức ngã dáng chó chụp mồi, hắn ngã xuống dáng vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Làm sao có thể. . ."

Trong đầu hắn vẫn là một mảnh mờ mịt, Cố Trường Ca cách xa hắn như vậy, làm như thế nào đá hắn ngã lăn trên mặt đất được?

Coi như chênh lệch tu vi lớn hơn nữa cũng không thể làm được như vậy.

Mà đám người ngồi trên ngọn núi cũng sững sờ nhìn nhau, lâm vào trạng thái yên tĩnh.

"Ba động vừa rồi...không hề có ."

"Đây là hư không thiên phú. . ."

"Nguyên lai đây mới là thiên phú Trường Ca vẫn luôn giấu kín."

Mà giờ khắc này, rất nhiều tộc lão cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng không khỏi nhấc lên sự kinh hãi tột độ.

Hư không thiên phú, đây là thiên phú song hành cùng thời gian, là thiên phú Thần Thông cực kì khủng bố, thượng giới tồn tại bao nhiêu năm qua cũng không gặp bao nhiêu tu sĩ có được thiên phú này.

Hai loại lực lượng, thật sự nghịch thiên a.

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, thiên phú Cố Trường Ca vẫn luôn giấu kín không ngờ lại là cái này.

Cũng không đúng, hắn không ẩn giấu.

Chỉ là loại thiên phú này trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không sẽ không có cảm giác gì .

Dù sao trước đó, bọn hắn chưa từng nhìn thấy Cố Trường Ca xuất thủ.

Nhất thời, sắc mặt mấy vị tộc lão vô cùng phức tạp, bọn hắn trước đó hoài nghi Cố Trường Ca có được ma tâm, cho nên mới phải lấy đạo cốt che lấp.

Sự hoài nghi này, hiển nhiên là sụp đổ.

"Xem ra Trường Ca còn có cơ duyên khác." Cố Lâm Thiên mỉm cười, có chút kinh hỉ.

Dù sao chuyện Cố Trường Ca ma tâm là một tai hoạ ngầm.

Mà bây giờ hắn đã có thiên phú kinh khủng khác có thể giấu diếm đi ma tâm.

Điều này cũng làm cho hắn yên tâm hơn nhiều.

Mà lúc này, Cố Trường Ca mới chậm dãi ung dung liếc mắt nhìn đường huynh dưới.

"Tỷ thí mà thôi, đường huynh làm gì phải làm đại lễ? Coi như xin lỗi cũng không cần làm như vậy, ta sẽ không tiếp nhận đâu."

Nói xong lại đá ra một cước.

Vị đường huynh này lập tức trừng to mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, bay ra ngoài lập tức hôn mê.

Sẽ không bị trọng thương, nhưng muốn đứng dậy phải mất một đoạn thời gian nữa.

Mấy vị tộc lão trán đầy gân xanh, thủ đoạn này cũng chỉ có Cố Trường Ca mới dám làm.

"Cùng xông lên đi. Ta không muốn lãng phí thời gian, ta cũng không muốn lần lượt đánh với các ngươi từng trận một ."

"Ta đã nói rồi, vị trí gia chủ tương lai này các ngươi không tranh được của ta."

Mà thấy mục đích của mình đã đạt được.

Cố Trường Ca lại nhìn về phía những nhân vật thiên tài còn lại, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, thần sắc chẳng hề thay đổi.