Ta Trời Sinh Đã Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 66




Diệp Trần lấy chìa khóa ra.

Đây là một vật có hình dạng tương tự một cái la bàn, thoạt nhìn thực cổ xưa.

Lúc này la bàn sáng lên, theo sự thúc giục của Diệp Trần, nhất thời có từng đợt thần quang lộng lẫy bạo phát, dường như từng vì sao đang không ngừng xoay tròn.

Cánh cửa bằng đồng trước mắt bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Phù văn đan chéo, đạo văn như mây.

Một tia sáng ngũ sắc từ la bàn chiếu đến cánh cửa đồng, rồi sau đó lại phản xạ xuống tám góc khác nhau ở bên dưới.

Rất nhanh sau đó.

Một thanh âm to lớn phát ra.

Cánh cửa được mở ra, một luồng khí tức cổ xưa mà mênh mông cuồn cuộn từ trong đó phát ra, tựa như cái miệng đang há rộng của một con cổ ma Hồng Hoang.

Giữa đất trời từng tia linh khí từ các nơi của bí cảnh vọt tới, như đá ném vào biển rộng, vô tung vô ảnh.
Bên trong cung điện, truyền ra đại đạo thiên âm, thần dị đen tối.

Phảng phất như thực sự có một vị Chí Tôn đang truyền đạo tụng kinh ở nơi đây, muốn độ hóa cho tất cả người trong thiên hạ.

Đồng thời, từng trận âm thanh nức nở từ trong hư không truyền đến, âm thanh trầm thấp mà nghẹn ngào khóc thút thít.

"Ta hận!"

"Gϊếŧ a!"

"Gϊếŧ a!"

Ma khí ngập trời, từ trong cung điện tỏa ra mãnh liệt!

Sắc mặt Diệp Trần có điểm trắng bệch, thiếu chút nữa đứng không vững.

Thấy được tình cảnh trong cung điện, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ vang trời, mạch máu không chịu được mà chảy ngược dòng.

Tựa như khi đối mặt với vị thần cổ xưa không chịu được mà quỳ thẳng xuống!

Một thanh trường thương đen tuyền, vô cùng đáng sợ, ma khí ào ạt, thân ảnh vĩ đại của nó cắm xuyên qua một thân thể vĩ đại đang ngồi trên đế vị trong cung điện, thân thể nứt toác ra.
"Truyền thừa ở đâu?"

Rất nhanh sau đó, Diệp Trần phản ứng lại, ánh mắt nhìn quanh đại điện, hắn khó có thể cất bước, hắn cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời, ngay cả lớp da bên ngoài cũng muốn nứt ra luôn.

Đây là uy thế mà chủ nhân bí cảnh năm đó đã lưu lại sao?

Tim hắn đập thực nhanh.

Thật quá cường đại, sức mạnh như này quả thực có thể vung tay hủy diệt sao trời.

"Truyền thừa ở bên trong thi thể."

Bỗng nhiên, Diệp Trần nghe được thanh âm mang theo ý cười nhàn nhạt của một nam tử trẻ tuổi phía sau truyền đến.

Lập tức, hắn sởn tóc gáy, cả người đều choáng váng.

Thanh âm này !?

Sao có thể?

Đôi mắt Diệp Trần trừng lớn, cả người như rớt vào hầm băng, lạnh toát.

Chuyện gì thế này?

Vì sao đột nhiên Cố Trường Ca lại xuất hiện ở nơi này? Bản thân mình thế nhưng không hề phát hiện ra.
"Cố Trường Ca, sao ngươi lại ở nơi này. . ."

Diệp Trần quay đầu, nhìn về phía Cố Trường Ca quát hỏi.

Hắn nỗ lực bắt bản thân phải tỉnh táo lại, hắn biết lúc này, không thể bị kích động.

"Xem ra ngươi thật ngu xuẩn, ta đứng sau lưng ngươi cả nửa ngày trời rồi. Chỉ có điều ta thấy ngươi đang giúp ta mở cửa, nên mới không lên tiếng quấy rầy ngươi." Cố Trường Ca nhàn nhạt cười, vẻ mặt như đang chơi mèo vờn chuột với hắn.

"Còn vì sao ta lại ở chỗ này, thì phải hỏi lại chính ngươi rồi."

"Chính là ngươi giúp ta tìm đường đến đây."

Hắn nghiền ngẫm nói ra, ánh mắt xẹt qua Diệp Trần, dừng lại trên thanh trường thương đen nhánh trong đại điện, có chút vừa lòng.

Đây là Bát Hoang Ma Kích!

Mục đích hạ giới cuối cùng của hắn.

Giờ phút này, sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi, đầu tiên hắn nghĩ là Cố Trường Ca luôn đi theo phía sau hắn.

Chỉ là hắn không nghĩ ra, sao Cố Trường Ca lại có thể làm được tất cả những điều này?

Giải thích thế nào?

"Khẳng định là có người tiết lộ hành tung của ta cho hắn biết. . ."

"Người nắm rõ hành tung của ta trong lòng bàn tay? Người có khả năng nhất chính là. . . Sư tôn?"

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, nắm chặt nắm đấm, thân mình run rẩy.

Mà lúc này, Cố Trường Ca biểu tình không đổi, vẫn tươi cười điềm đạm như cũ: "Diễm Cơ tiền bối, đã lâu không gặp, chẳng lẽ bây giờ người cũng không chịu hiện thân gặp mặt ta sao?"

"Sư tôn, quả nhiên là người sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Trần bạo phát, hắn vô cùng phẫn nộ, tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống.

Biểu tình Diệp Trần vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chất vấn Diễm Cơ,

"Trách không được gần đây người đều không lên tiếng, là do áy náy sao? Ta coi người như sư phụ, nhưng người lại thông đồng với kẻ thù hại ta?"

Diễm Cơ ở trong nhẫn nhìn thấy Cố Trường Ca xuất hiện, nàng vốn dĩ không định giúp ai trong hai người cả.

Nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, nàng cũng có chút ngây ngẩn cả người, lời này của Diệp Trần là có ý gì?

Nàng tuy rằng biết trong khoảng thời gian này Diệp Trần có chút nghi ngờ đối với nàng, nhưng không nghĩ tới hắn có thể hoài nghi nàng đến mức này.

Bình thường tính cách của Diễm Cơ vẫn luôn thanh lãnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận, sẽ không có những tâm tình khác.

Hơn nữa hiện tại nàng không phải chỉ là tức giận không thôi, mà là lòng nàng triệt triệt để để phẫn nộ và nguội lạnh.

Lập tức, trong hư không xuất hiện dị tượng, thân ảnh của nàng hiện ra, một bộ váy đỏ càng tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người hoàn mỹ nhưng khí tức lại vô cùng băng lãnh của nàng.

"Ngươi khiến cho ta thực thất vọng."

"Không nghĩ tới ta ở trong lòng ngươi, lại là người như vậy."

"Từ hôm nay trở đi, duyên phận sư đồ của chúng ta, chấm dứt tại đây."

Nàng nhìn Diệp Trần, đôi con ngươi tựa như viên ngọc lưu ly chứa sắc đỏ như máu, toát ra tâm tình vô cùng băng lãnh, vẻ mặt thất vọng.

Nghe Diễm Cơ nói vậy, trong đầu Diệp Trần toàn là lửa giận, vô cùng phẫn nộ nhìn thẳng vào nàng.

"Chấm dứt từ đây, hay cho một câu chấm dứt từ đây, ngươi liên thủ với Cố Trường Ca đối phó ta, bây giờ ngươi rốt cuộc đã chịu lộ ra bộ mặt thật của ngươi?"

"Phong thái của Diễm Cơ tiền bối vẫn như trước nhưng khí sắc càng tốt hơn so với trước kia nhiều."

Cố Trường Ca đứng bên cạnh thu hết mọi việc diễn ra vào mắt, hắn làm như không biết hai sư đồ kia đang xảy ra xung đột quyết liệt mà còn cười nói với Diễm Cơ.

Lúc trước hắn cố ý châm ngòi ly gián hai người, thủ đoạn tuy rằng không phải đặc biệt cao minh, nhưng đối với hai người lúc đó lại là một thủ đoạn trí mạng.

Tính chiếm hữu của Cố Trường Ca rất mạnh.

Đối với những tên là thiên mệnh chi tử lại càng không cần phải nói, chỉ cần nữ tử có chút quan hệ gì với mình thì đều sẽ muốn chiếm nàng làm của riêng.

Trong mắt bọn họ sao có thể chứa chấp nổi một vết nhơ dù chỉ là nhỏ nhất chứ?

"Đinh, Diệp Trần cùng sư tôn cuối cùng chấm dứt quan hệ, điểm khí vận tổn thất hai trăm điểm, đã đến cực hạn, điểm giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn."

Lúc này, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Cố Trường Ca.