Lúc đêm đã khuya, cha ngồi bên giường ta, kể cho ta nghe chi tiết chuyện về cậu bé kia.
Cậu ấy tên là Sở Cửu, là con trai của Sở phó tướng.
Khi tuần tra ở phía tây bắc, tàn dư của bại quân Ô Nhược tấn công cha ta.
Vào lúc quan trọng, Sở phó tướng đã đỡ thương cho cha ta, tử vong tại chỗ.
Trên chiến trường, gia tộc của Sở Cửu cũng đã bị quân Ô Nhược tàn sát hết từ lâu, Sở Cửu liền từ đó mồ côi một mình.
Cha ôm ta vào lòng, nói rằng cha đã nhận Sở Cửu làm con nuôi, để Sở phó tướng ra đi không phải vướng bận nữa.
Cha còn bảo sau này ta phải đối xử tốt với cậu ấy.
Tôi ngồi trong lòng cha, nghe đến miên man, không biết đã khóc từ lúc nào.
“Là cha cậu ấy cứu cha con, con sẽ cho cậu ấy hết đồ chơi của con, cả cha cả mẹ cũng cho cậu ấy nữa.”
Ta túm lấy áo cha mình, nghẹn ngào nói.
Sở gia quanh năm canh giữ biên giới phía tây cho đất nước, có quốc ân đối với Đại Chu của chúng ta.
Cha cậu ấy vì cứu cha ta mà chết, có ơn cứu mạng với nhà họ Tống chúng ta.
Cậu ấy lớn hơn ta một tuổi, vậy là từ đó trở thành anh trai của ta.