Ta Trở Thành Tục Huyền Của Thái Tử

Chương 29




Ngày hôm sau, Tạ Lăng tuyên bố trên triều hôn sự giữa ta và hắn.

Triều thần chấn kinh.

Thái độ của hoàng gia đã rõ.

Hoàng gia bảo hộ Tống gia, bất kể mọi người trong triều đang có ý định hay mưu đồ gì, đều phải cẩn thận cân nhắc.

Vậy là các nhóm quần thần bình thường luôn đấu đá lẫn nhau hiếm khi được một lần đồng nhất ý kiến, Mạnh tướng quân một mình không chống lại được tất cả bọn họ, chỉ có thể mặc giáp, đem quân ra trận.

Viện binh đã phái ra, nhưng tin tức cụ thể còn phải đợi mười ngày nửa tháng nữa mới đưa tới nơi.

Tiền tuyến nguy nan, ta và Tạ Lăng cũng chỉ có thể tổ chức một lễ cưới vội vàng.

Ta là tục huyền* của thái tử, vốn không xứng được chuẩn bị nghi trượng xa hoa, nhưng Thục Quý phi lấy lí do xung hỉ cho hoàng đế, vẫn an bài buổi lễ của bọn ta vô cùng hoàng tráng.

*tục huyền: vợ thứ hai sau khi người vợ đầu tiên mất

Ta vận trên người bộ áo cưới màu đỏ vốn sẽ dùng khi thành hôn cùng Sở Cửu, gả cho Tạ Lăng.

Đêm đại hôn, đến khi hắn vén khăn trùm đầu của ta, ta vẫn ngỡ đây là mơ.

Làm lễ xong, mọi người giải tán, chỉ còn lại Tạ Lăng và ta hai người ngồi trong phòng.

Tạ Lăng ngồi ngay bên cạnh ta, một bộ đồ cưới thêu chỉ vàng, bộ dạng chi lan ngọc thụ*, mặt mày như hoạ, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi.

*chi lan ngọc thụ: vẻ ngoài và phong thái đẹp đẽ cao quý

Ta kéo tay áo hắn.

Hắn cụp mắt nhìn ta, trên môi nở nụ cười, ánh mắt có chút thăm dò cùng chờ mong.

Ta kìm nén một lúc lâu, mãi mới nói ra một câu cảm ơn.

Tạ Lăng tức thì mắt tối sầm, hơi quay mặt đi, nhàn nhạt nói.

“Giữa hai chúng ta sao lại nói đến hai chữ này?”

Hắn không nhận lời cảm ơn của ta, nhưng ta lại không thể không biết ơn lòng tốt của hắn, sự thấu hiểu tình nghĩa của hắn.

Ta rướn người về phía trước, nhỏ tiếng nói.

“Ta biết việc thành hôn đối với huynh lúc này là không tốt, quần thần phản đối không nói, còn rất tổn hại đến thanh danh của huynh…”



Tạ Lăng nhìn ta mỉm cười.

“Vậy muội định cảm tạ ta thế nào?”

Ta vắt óc suy nghĩ, không biết làm thế nào mới báo đáp lại được ân tình của Tạ Lăng.

Hắn sinh ra thứ gì cũng có, không thiếu thứ gì.

Tạ Lăng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, lời nói trở nên nghiêm túc.

“Đường nhi, nếu ta thành công đăng cơ, muội sẽ trở thành hoàng hậu một nước, triều ta đến giờ chưa từng phế hậu, muội đã nghĩ về điều này chưa?”

Thì ra hắn lo lắng về chuyện này, ta thở phào một hơi.


Ta gật gật đầu.

“Cái này ta hiểu, huynh đương nhiên không thể lập ta làm hậu, trước khi huynh đăng cơ, ta sẽ chủ động nhận lỗi, hai chúng ta thương lượng dàn xếp, tuyệt đối sẽ không để huynh phân tâm.”

Tạ Lăng trầm mặc nhìn ta, dường như không cảm thấy có chút nhẹ nhõm trước lời nói của ta.

Ta nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn, cắn răng nói tiếp.

“Ta biết trước khi hoàng thượng lâm bệnh còn định phối quý nữ của nhà Ninh quốc công với huynh, huynh yên tâm, ta với nàng ấy có giao tình bạn bè, ta sẽ nói rõ chuyện giữa hai chúng ta cho nàng ấy nghe, đảm bảo sẽ không để nàng ấy hiểu lầm…”

Một âm thanh chói tai khiến ta giật mình, nhìn sang thì ra là Tạ Lăng đã bẻ gãy tay cầm của chiếc cốc sứ.

Mảnh vỡ sắc nhọn găm vào lòng tay hắn, nhưng hắn dường như không có chút cảm giác gì, vẫn nghiêm mặt nhìn ta.

Ta vội kéo tay hắn lại kiểm tra, nhưng hắn nắm chặt lòng bàn tay lại không cho ta nhìn thấy, một dòng máu nhỏ từ từ trào ra khỏi kẽ tay.

“Huynh làm gì vậy!”

Ta vội vàng gỡ mấy ngón tay của hắn ra.

Hồi lâu, hắn hít sâu vào một hơi.

“Thôi vậy.”

Hắn thả lỏng bàn tay, lau vết máu giữa lòng bàn tay lên giữa giường tân hôn.

Ta nhận ra hắn đang làm gì, không khỏi đỏ mặt.


“Là lỗi của ta, ta biết huynh tình sâu nghĩa nặng với Vũ tỷ tỷ, e là huynh khó tiếp nhận người khác…” - Ta cố nén nước mắt, ôm lấy tay hắn đặt trong lòng mình, cẩn thận nhặt những mảnh sứ vỡ ra, băng tay hắn lại.

Ta thận trọng nói.

“Mặc dù Vũ tỷ tỷ đã mất, nhưng A Hủ vẫn còn nhỏ, cần sợ chăm sóc của một người mẹ, Vũ tỷ tỷ trên trời có linh, chắc chắn không muốn nhìn huynh vì tỷ ấy cô độc cả đời…”

Đột nhiên, trong mắt hắn lại thắp lên một vầng ánh sáng.

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói.

“Giống như nếu Sở Cửu không trở về được, muội cũng sẽ nhìn về phía trước như thế chứ…”

Sắc mặt ta liền đổi, tim đập loạn lên, nắm lấy ống tay áo đỏ rực của hắn, gắt giọng quát.

“Không đâu! Sở Cửu và cha nhất định sẽ quay về, không được nói những lời như vậy!”

Tia sáng trong mắt hắn dần nhạt đi.

Một lúc sau, hắn hạ giọng, lạnh nhạt nói được.

Lòng ta có chút xấu hổ, lại không biết nói gì để bù đắp, chỉ biết ôm gối cười khan.

“Ta ngủ ở đâu đây?”

Tạ Lăng cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta, chỉ vào ngọn đèn ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

“Người của Thục Quý phi trực ở ngoài cả đêm, muội không thể đi đâu khác được.”


Ta co người lại.

“Vậy ta ngủ dưới đất, huynh ngủ trên giường, thế nào?”

Tạ Lăng lúc này mới cười lớn, nhẹ nhàng kéo ta ngồi lại bên cạnh hắn, khẽ nói.

“Truyền ra ngoài, bên ngoài nói đêm tân hôn ta ngược đãi tân nương, ta biết để mặt mũi vào đâu…”

Hắn tỉ mẩn tháo trâm cài của ta, đặt ta lên giường đàng hoàng rồi nhỏ giọng thầm thì.

“Chúng ta từ nhỏ ngủ chung giường không biết bao nhiêu lần, bây giờ sao lại phải phân cách? Lúc nhỏ ở Dực Khôn cung muội khóc nháo đòi ngủ cùng ta, muội quên rồi…”

Ta giãy ra.


“Làm sao mà giống nhau được? Huynh không thấy chúng ta bây giờ bao nhiêu tuổi rồi sao?”

“Ngủ đi, muội chỉ nói nhiều thôi.” - Hắn đắp chăn kín mít cho ta, nằm xuống bên cạnh ta.

Ta toàn thân căng thẳng, vừa ôm gối vừa muốn chạy đi, nhưng một tiếng thở dài mệt mỏi yếu ớt vang lên bên cạnh.

Tạ Lăng nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương thì thầm.

“Ta mệt quá, ngày mai còn rất nhiều việc gấp cần xử lí…”

Hắn đã nói như vậy, ta cũng không nỡ làm phiền hắn nữa, đành im lặng nằm bên cạnh hắn như vậy.

Nằm lặng như một cục đá.

Cung nhân ở bên ngoài khẽ bật ra tiếng cười rồi tắt đèn đi.

Ta ở trong mớ hỗn độn của đêm tối, cơ thể căng cứng.

Chợt có tiếng hát khe khẽ vang lên bên cạnh.

Là Tạ Lăng đang ngâm nga bài ca dao ta từng hát cho hắn nghe.

Hắn vẫn còn nhớ.

Giữa tiếng hát, lòng ta rối bời.

Trong cơn ngủ mơ màng, ta cảm thấy mình bị ai đó ôm rất chặt, còn có hơi thở ấm áp phả vào cần cổ.

Người đó thở ra một hơi.

“Hắn nhất định không trở về được nữa, đợi muội mười năm rồi, có đợi thêm hai năm nữa cũng không sao.”

“Hả?”

Ta mơ mơ hồ hồ hỏi.

Người đó lại chỉ cười nhẹ, ôm lấy ta trong lòng, không nói thêm lời nào khác.

Ta dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.