Mẹ ta lần đầu vào cung, chính là đi chúc mừng lễ Trùng Quan.
Thục phi của lục cung được thăng lên làm Quý phi.
Bên ngoài Dực Khôn cung, có một đứa bé phấn điêu ngọc trác đi bên cạnh bà ấy.
Hắn chỉ vào bụng mẹ ta rồi nói:
“Trong này có một em gái, ngươi không quản nó, nó sẽ đi mất.”
Mẹ ta cảm thấy hoang đường, cũng không thèm để ý hắn.
Hắn gấp lên, vội vàng lôi kéo mẹ ta đến Dực Khôn cung, hét lớn đòi gọi thái y.
Mẹ ta lúc này mới biết, đứa trẻ mặt mày tinh tế trước mắt mình, thì ra là con trai của Quý phi.
Đó là thất hoàng tử được hoàng đế muôn vàn sủng ái trong lời đồn, Tạ Lăng.
Những hoàng tử khác đều phải đến lễ gia quan* mới được phong tước, Tạ Lăng thì vào ngày một tuổi đã được phong làm Vinh thân vương.
*lễ gia quan: lễ kỉ niệm thanh niên tròn hai mươi tuổi
Là vinh quang đến nhường nào.
Thục Quý phi cau mày liễu, trách Tạ Lăng không được lỗ mãng, nói linh tinh.
Tạ Lăng lại vô cùng quật cường nói:
“Trong này thật sự là một em gái nhỏ, tốt nhất là nên dễ thương đáng yêu một chút.”
Thục Quý phi và mẹ ta nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Thục Quý phi cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ này tốt, sợ rằng có điềm xấu gì, triệu thái y tới.
Thái y bắt mạch cho mẹ ta rồi quỳ xuống, liên tục chúc mừng bà ấy đã hoài thai được hai tháng, chỉ là mạch tượng của thai nhi không ổn định, cần điều dưỡng.
Lời vừa nói ra, toàn điện đều tràn ngập vui mừng.
“Ta đã nói rồi mà,” - Tạ Lăng ngẩng đầu nhìn mẹ ta, mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
“Ta có thể cảm nhận được nàng ấy.”