Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 34




Đẩy cửa.

Vậy ai đi đẩy?

Ngươi đi đẩy hả?

Mấy người hai mắt nhìn nhau, như muốn nói, ngươi đi, ngươi đi.

Cuối cùng không ai đi.

Vì thế, bọn họ bắt đầu đập nhau, đẩy đối phương đi mở cửa.

Va qua chạm lại, va chạm đến giận nhau, sau đó động tác càng ngày càng kịch liệt, quên mất phải cẩn thận.

Rầm.

Cửa trực tiếp bị mở toanh.

Sau đó lạch cạch, Diễm Viêm, Hắc Xích, còn có mấy đại hán khác một đám lần lượt ngã xuống đất.

Âm thanh này tự nhiên thu hút sự chú ý của Andrew cùng Tô Ngọc Tuyền.

Mà căn phòng ban đầu đầy bong bóng màu hồng dường như bởi vì tiếng vang này mà bụp bụp từng cái, từng bong bóng vỡ ra.

Tô Ngọc Tuyền nằm trên vai Andrew sững sờ nhìn một đám ngã người xuống đất: "Andrew, bọn họ đây là đang làm cái gì?"

Vẻ mặt của Andrew thực thúi.

Ánh mắt của hắn rất lạnh lùng liếc bọn họ một cái.

Bị nhắm tới có cảm giác như bị vào tằm ngắm tia tử thần của thợ săn.

Từng người một đột nhiên vội vàng đứng dậy, sau đó cung kính vội vàng báo cáo lại.

"Bẩm báo bệ hạ, tất cả mọi người đều đã bị kiểm tra, trong đó có một cái bị Trùng tộc hoàn toàn ký sinh, còn bắt được một người."

Kinh ngạc chính là, mặc dù không có thông tri cho nhau, nhưng mọi người thanh âm đều rất đồng đều

Mong muốn được tồn tại chỉ đơn giản là thắp lên.

Bị Trùng tộc hoàn toàn ký sinh.

Thế mà lại thật sự có thật.

Tô Ngọc Tuyền dùng ngón tay út chỉ vào mặt Andrew, bất đắc dĩ nói: "An An, chúng ta đi xem!"

Sống ở thế giới này nhiều kiếp như vậy, cậu còn chưa từng có gặp qua người bị Trùng tộc ký sinh sau đó khống chế.

Tô Ngọc Tuyền có chút tò mò.

Andrew dán dán vào mặt tiểu nhân ngư, tầm mắt thập phần tiếc nuối liếc nhìn môi óng ánh nước của tiểu nhân ngư một cái.

Người ta nói rằng hôn sâu là một cách để trao đổi mùi hương của nhau, hơn nữa là một điều làm người sung sướng.

Andrew sắc mặt ngưng trọng.

Đôi môi của tiểu nhân ngư thật ngọt ngào, như vậy nhất định là cực kì sung sướng.

Vì thế, Andrew lại lần nữa lạnh lùng liếc mấy tên giỏi phá đám này, buông tay nhỏ của tiểu nhân ngư ra, lúc này mới cất bước đi ra ngoài.

"Một khi đã như vậy, dẫn đường đi!"

Tô Ngọc Tuyền rút tay về, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt vừa rồi của Andrew nóng bỏng đến mức như muốn nuốt chửng cậu vậy.

Mặc dù đã chấp nhận tâm ý của Andrew, nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ vấn đề thân mật nào đâu.

Tô Ngọc Tuyền trở về phòng nhỏ, lặn xuống nước, cậu đã ra khỏi nước quá lâu, cậu đã có chút thiếu nước.

Nhìn thấy tiểu mỹ nhân ngư lại vùi đầu vào phòng nhỏ, khóe môi của Andrew hơi hơi gợi lên, A Ngọc cũng thật dễ thẹn thùng nha!

Nếu mà thẹn thùng như vậy, thì cần phải luyện tập nhiều hơn mới được.

Là một cặp vợ chồng thân thiết, có rất nhiều việc phải làm trong tương lai.

Nhưng trước đó, hắn phải lên mạng để học kiến ​​thức lý thuyết mới được, không thể để A Ngọc khó chịu được.

Dường như có một ranh giới vô hình giữa hai người, mọi người xung quanh họ dường như bị loại khỏi ranh giới này vậy.

Khương Ngọc Lê trao đổi ánh mắt với bọn đại hán, khá vui mừng cho bệ hạ.

Bệ hạ cùng tiểu nhân ngư tiến thêm một bước nữa rồi!

Ngày xưa, khi bệ hạ giúp đỡ tiểu mỹ nhân ngư trong mọi việc, bọn họ đã cảm thấy vị trí hoàng hậu là định mệnh dành cho tiểu mỹ nhân ngư lâu rồi.

Nhưng mà.

Không biết bệ hạ của bọn họ khi nào sẽ tổ chức hôn lễ đây!

Chuyện này Andrew cũng đã suy nghĩ, bây giờ chắc chắn không phải lúc.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn Tô Ngọc Tuyền đã nằm ở trong phòng nhỏ, ngón tay thân mật cọ cọ trên mặt tiểu mỹ nhân ngư.

"A Ngọc, tôi sẽ khiến em không phải lo lắng nữa, chờ cho đến lúc đó, chúng ta lại tổ chức nghi thức thần thánh kia!"

Sẽ không còn lo lắng nữa..

Ánh mắt của người đàn ông thật kiên quyết và tự tin.

Trên người hắn toát ra một khí chất bẩm sinh, một cổ khí thế cường đại ập vào trước mặt, khiến mọi người run lên vì sợ hãi.

Rồi lại làm người cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Dường như với hắn, cho dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, cũng sẽ không gây trở ngại gì.

Cậu biết.

Hắn đang dùng điều này để trấn an mình.

Không hiểu sao, trong lòng Tô Ngọc Tuyền dâng lên một dòng nước ấm, rất ấm áp.

"Được! Chờ An An khôi phục đế quốc, toàn bộ Trùng tộc đều bị đuổi ra ngoài, không còn nguy hiểm, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." 

Tiểu nhân ngư thanh thúy mở miệng, thanh âm mềm mại ngọt ngào!

Nhưng cậu đâu biết rằng nước mắt cậu đã rơi trong vô thức.

Cậu một người cô độc đã lâu lắm rồi.

Lần đầu tiên nếm trải hơi ấm, nhưng cũng ngần ngại và sợ hãi.

Muốn bắt lấy, rồi lại không dám nhớ nhung.

Cuối cùng, cậu chọn nắm giữ hơi ấm này, hơi ấm này cũng khiến cậu rất cảm động.

Andrew cũng không vạch trần nước mắt của tiểu nhân ngư, trong lòng có chút đau xót, hắn chọt chọt đầu tiểu nhân ngư: "Có A Ngọc mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không nói chơi đúng không."

Người đàn ông này tin tưởng mình như vậy.

Tô Ngọc Tuyền nghĩ nghĩ, đó cũng là sự thật.

Này một đời cậu thật sự rất cường hãn. Sức mạnh hủy diệt của mỹ nhân ngư dường như cực kỳ lớn, ý thức thế giới muốn cậu quay trở lại cốt truyện ban đầu, nhưng có vẻ như đã đi sai nước cờ tử này rồi.

"An An cũng rất lợi hại!"

Tô Ngọc Tuyền vì thế vui vẻ, lắc lắc cái đuôi, khẳng định khen ngợi với Andrew.

Hai người thương mại tâng bốc nhau, sau đó cả hai đều mỉm cười.

Mọi người ở phía trước nghe thấy đều cảm thấy vừa đau răng, vừa hâm mộ.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến căn phòng giam giữ người đã trở thành con rối cho Trùng tộc, bởi vì hắn đã bị Trùng tộc ký sinh, mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy việc này, cẩn thận nhốt người đó một mình trong một thùng chứa đặc biệt. 

Về phần những người khác trong tế bào cơ thể có sâu, cũng sắp xếp cùng một chỗ, đào ra vị trí tế bào, sau đó phá hủy, sau đó từng người một tiến vào buồng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Mọi người đều rất thận trọng khi tiếp xúc với loại ký sinh trùng này.

Về vấn đề này, khi Andrew nhìn thấy những người trong vật chứa, đều cho bọn họ sự tán thưởng cực lớn.

"Không tệ, chúng ta nên cẩn thận đối với loại địch nhân không rõ này."

Người bên trong vật chứa, không, phải nói là Trùng tộc.

Sau khi Trùng tộc kia thấy được Andrew, lập tức trực tiếp đánh vào vách vật chứa, rống một tiếng thật to.

Đôi mắt đen láy đó biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại tròng trắng của đôi mắt.

Hắn điên cuồng cười to: "Zerg của chúng ta cuối cùng sẽ trở thành bá chủ thế giới!"

"Loài ngừoi, các ngươi đừng hòng tiêu diệt chúng ta!"

"Sớm hay muộn,các ngươi cũng sẽ trở thành nô lệ của chúng ta, trở thành mâm cơm của chúng ta, cho chúng ta thân thể sinh sản."

Nói xong, hai mắt kia trực tiếp bùm một tiếng nổ to, sau đó là toàn bộ đầu.

Toàn bộ vật chứa lập tức bị bọt máu bắn tung tóe, che khuất tầm nhìn của mọi người.

"An An, dùng tinh thần lực khống chế nó."

Tô Ngọc Tuyền vội vàng nói, đồng thời, cậu cũng nhấp môi, tập trung tinh thần tiến vào bên trong vật chứa tìm, muốn phát hiện vật thể sống tồn tại, sau đó dùng tinh thần lực độc đáo đem nó áp chế lại.

Đúng vậy.

Mặc dù tinh thần lực của Tô Ngọc Tuyền có thể được giải phóng, nhưng cậu thực sự không thể trực tiếp tấn công bằng sức mạnh tinh thần như Andrew trong nháy mắt được.

Có thể nói, tinh thần hải của cậu chưa thể cường đại như vậy.

Nhưng so với cộng sinh giả trên thế giới này, bản thân sinh ra tinh thần hải chính là nghịch thiên.

Tất nhiên, bất kỳ người nào đã trải qua quá nhiều cái chết bi thảm đều không thể yếu đuối về tinh thần được.

Đương nhiên, lần này Trùng tộc khiêu khích, không thể nghi ngờ chứng tỏ Trùng tộc này có trí tuệ, không phải chỉ biết chiến đấu không sợ chết người. Tất cả mọi người có mặt đều phẫn nộ trước sự khiêu khích của Trùng tộc, Trùng tộc này thật sự là quá cuồng vọng, bọn họ hận không thể đập tung vật chứa, lôi con bọ chết tiệt đó ra để đánh.

Hắc Xích liền chịu không nổi sự khiêu khích này chuẩn bị ra tay.

Chỉ là.

Hắn vừa mới vươn tay, một giọng lạnh lùng quát lớn: "Đừng trúng kế của nó! Các ngươi đều đừng nhúc nhích."

Đồng thời, tay của hắn đã bị Hồ Hạo cùng Khương Ngọc Lê bên cạnh đè lại.

Hai người mỗi người bắt lấy một tay, cả hai nhướng mày, như thể nói rằng "quá bốc đồng".

Hắc Xích nhìn người bạn đồng hành bên cạnh, những người khác gần như bốc đồng và giận dữ, bọn đại hán vội vàng nghiêm túc: Quá bốc đồng, quá ngu ngốc, ngôn ngữ của kẻ hèn khiêu khích cũng trúng kế!"

Hắc Xích khờ khạo cười, sảng khoái nhận sai: "Con bọ này thật xảo quyệt, là tôi quá bốc đồng."

Sau đó đồng thời nhìn về phía vật chứa, chú ý.

Andrew đã phát hiện ra con bọ bên trong, sau đó trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế nó, kéo nó đến bên cạnh tinh thần lực của tiểu nhân ngư.

Đầu ngón tay thon dài chọt chọt tiểu nhân ngư, làm cậu chú ý.

Tô Ngọc Tuyền lập tức liền dùng tinh thần lực bao sâu lại, sau đó âm nhạc điên cuồng trực tiếp bao sâu lại.

Dám khiêu khích, a!

Vậy thì sống không bằng chết đi!

Tô Ngọc Tuyền không biết các thành viên trong nhóm của nhân vật chính có bị điều khiển bởi thứ này hay không, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ghét và ghê tởm thứ này.

Đương nhiên, lưu trữ con sâu này nghiên cứu tình hình của nó.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử loài người xuất hiện một loại bọ có thể ký sinh trong cơ thể con người và điều khiển cơ thể có suy nghĩ.

Vật chứa đều bị huyết nhục mơ hồ tầm mắt, sau khi điều khiển con sâu, chỉ thấy bệ hạ cùng tiểu nhân ngư khống chế sâu, dưới ý muốn của họ, bọn họ mở vật chứa ra.

Cửa vừa mở ra, một mùi tanh nồng của máu lập tức xông vào mặt, giữa mùi hôi thối, một con sâu lớn bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung, con sâu có màu trắng với một đôi cánh, toàn thân phình to như thể chứa đầy bộ óc, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

"Thứ này quá ghê tởm!"  

"Tuy rằng Trùng tộc rất là ghê tởm, nhưng cái thứ này ghê tởm đến mức người ta khó có thể tưởng tượng được!"

"Bị thứ này này tiến thân thể, ọe, cũng may tôi giữ mình trong sạch."

......

Diễm Viêm cùng mấy đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê không khỏi phát ra cảm thán thật sâu, bọn họ cảm thấy về sau thật sự là khó có thể nhìn thẳng vào những đồng đội đã bị sâu tiến vào thân thể này nữa rồi.

Chit là sâu này nhìn bộ dáng cũng rất thống khổ.

Đôi mắt kia đau đớn nheo lại, không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra được, toàn thân da thịt đều đang run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rít thống khổ.

"Nhân ngư thật đáng sợ." Diễm Viêm đã từng trải qua uy lực công kích bằng âm thanh của tiểu nhân ngư rồi, cũng từng chứng kiến ​​những vụ tự sát hoặc giết hại lẫn nhau, lúc này nhìn thấy liền nuốt nước bọt.  

Nhân ngư này quả nhiên có thể nhốt người.  (?) 

Hơn nữa không cần phát ra âm thanh cũng có thể đủ tạo cho người ta cảm giác đáng sợ.

Những người đứng đầu đoàn lính đánh thuê cũng đã nhìn thấy nó thông qua máy dò, vì vậy họ rất chú ý đến nó.

"Đó là! Đây chính là nhân ngư duy nhất trên thế giới." Bọn đại hán thập phần kiêu ngạo, phi thường tự đắc nói.

Khương Ngọc Lê cũng rất tự đắc: "Đây chính là Hoàng Hậu của chúng ta, không lợi hại làm sao có thể trở thành một cặp với bệ hạ chứ!"

Bệ hạ và hoàng hậu của họ đều rất xứng đôi, đều rất là dũng mãnh.

Thân là thuộc hạ, bọn họ cảm thấy lấy làm tự hào.

Đúng vậy.

Đây chính là lãnh đạo sau này của bọn họ.

Lãnh đạo lợi hại, thì tương lai của họ sẽ tươi sáng hơn.   

May mắn thay, một cặp đáng sợ như vậy không phải là kẻ thù của họ.

Sau khi đem vật chứa rửa sạch sạch sẽ, tài liệu dùng da hải thú đặc thù cùng kết hợp vớixiềng xích đem sâu trói buộc, Andrew cùng Tô Ngọc Tuyền lúc này mới buông tha khống chế với con sâu.

Mà lúc này, con sâu đã mở to mắt xem thường, lại ước gì mình có thể chết đi.