Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 25




Cũng không phải không muốn đoạt lại đế quốc.

Nhưng hiện tại thực lực tổng thể của bọn họ kém cỏi, đành phải chuyên tâm che giấu, sau đó bồi dưỡng thực lực của bản thân.

Làm ruộng cũng là để làm giàu nguyên liệu.

Thậm chí, Hồ Hạo nhớ tới những còn nghĩ đến những người bị đày ải và chạy trốn, những người đó có thể có một nơi an toàn và ngày ba bữa ăn, và họ có thể mang theo gia đình của họ chạy trốn.

Càng đừng nói đến sự cám dỗ của mỹ thực như vậy.

Chỉ cần ngẫm lại những mỹ thực gia đó được săn đón liền biết, thời đại tinh tế, mỹ thực thiếu thốn, mọi người chạy theo mỹ thực rất nhiều.

"Hiện tại, chúng ta cần phải làm là,chính là khiến cho mọi người đều cho rằng An An vẫn là tâm thần bạo ngược, mất kiểm soát, co đầu rút cổ ở tinh cầu này, có phải hay không nha An An."

Tiểu nhân ngư tiếp tục nói, sau đó cọ cọ nhẹ mặt Andrew, mặt đầy biểu tình " cầu khen ngợi ".

"Đúng vậy." Andrew dùng đầu ngón tay chọt chọt cái trán tiểu nhân ngư, thập phần sủng nịch, "Đầu dưa nhỏ Ngọc thật thông minh, ở đây bốn mươi năm mươi người, cũng không có người nào thông minh bằng A Ngọc thông minh."

Tiểu nhân ngư ngao một cái, đôi tay che mặt lại, ngượng ngùng nói: "An An càng ngày càng nói bậy, mọi người sẽ bị đả kích đó."

Tiểu nhân ngư cũng sẽ thẹn thùng.

Lời này của tiểu nhân ngư bạo kích lớn hơn nữa được không.

Sáng sớm náo động đương nhiên đánh thức đám lính đánh thuê, tất cả đều dậy thu dọn nhanh chóng đến tập hợp.

Andrew nhìn thấy bọn họ, lập tức điểm danh nói: "Hồ Hạo."

Hồ Hạo đứng dậy, cung kính cúi đầu: "Bệ hạ!"

"Ăn sáng xong đi với ta."

Andrew phân phó nói.

"Vâng, bệ hạ."

Hồ Hạo nhanh chóng đáp.

Hắn cung kính khiêm tốn, hoàn toàn đoạn tuyệt với sự kiêu ngạo ngạo mạn mà hắn có trước đây.

Khương Ngọc Lê nhìn hắn, cười lạnh một tiếng.

Mặc dù người này đã trở thành thuộc hạ của Bệ hạ và được coi là bạn đồng hành với họ, nhưng Khương Ngọc Lê vẫn thấy hắn ta không ổn.

Nghe được Khương Ngọc Lê cười lạnh, Hồ Hạo liếc mắt một cái, gằn từng chữ: Thằng oách con.

Hồ Hạo thần phục bệ hạ, y phục* bệ hạ, nhưng đối với người khác chưa chắc đã vậy.

*nghe theo mệnh lệnh

Khương Ngọc Lê sửng sốt, sau đó đôi mắt anh phun hỏa.

Giữ dáng vẻ nghiêm nghị, thanh niên hướng tới Khương Ngọc Lê đi tới.

"Chúng ta quyết đấu! Sau khi thua, nhất định phải gọi đối phương là lão đại, nghe đối phương nói."

Hồ Hạo nhún vai, cười nhạt nói: "Chúng ta là bằng hữu, ta không thể bắt nạt những người trẻ hơn được, kẻo bên kia khóc."

"Ai sẽ khóc." Khương Ngọc Lê gầm lên giận dữ.

"Lại nói bệ hạ có việc phân phó ta nữa!"

Thấy thanh niên bị chọc tức muốn nhảy lên, Hồ Hạo nhàn nhàn tỏ vẻ.

Hồ Hạo nhếch môi, mặc dù là đồng bạn, nhưng có thù oán gì hắn cũng muốn báo thù!

Chậc chậc chậc chậc, bản mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng không ngờ lại dễ dàng kích động như vậy!

Khương Ngọc Lê chỉ có thể kìm nén và hít một hơi thật sâu trước khi ngồi xuống và ăn sáng.

Bệ hạ gọi người này đến, nhất định có việc quan trọng muốn hạ lệnh.

Andrew xác thật là có việc muốn phân phó Hồ Hạo.

Sau khi ăn xong, hắn dẫn Hồ Hạo đi ra ngoài, nói với hắn: "Hồ Hạo, ngươi về sau có thể trở lại hành tinh giao dịch, chiến hạm của ngươi ở bên ngoài, ta đã sửa sang lại."

Hồ Hạo ngẩng đầu.

"Nhớ kỹ, đến giao dịch tinh tuyên truyền lời ta." Andrew Andrew trên môi mỏng nở nụ cười nghiêm khắc nói, "Tinh thần lực bạo phát, tựa hồ không thể khống chế, bừa bãi công kích mọi người xung quanh, một khi tới gần liền sẽ bị tinh thần lực xuyên thấu."

Giọng nói của Andrew rất nhẹ, nhưng sự nguy hiểm trong lời nói của hắn khiến mọi người không dám xem thường nó: "Như thế còn người dám lại đến thì cũng làm cho bọn họ có đến mà không có về."

Hồ Hạo cả người run lên, nghĩ đến bị đói giam hơn mười ngày, còn khó chịu hơn cả cái chết.

Hồ Hạo nhanh chóng đáp: "Thuộc hạ nhận lệnh."

Lúc này, thanh âm nhu nhu của tiểu nhân ngư thiên chân vang lên: "An An, bộ dáng Hồ Hạo kia này có phải hơi bình tĩnh không?"

Tiểu mỹ nhân ngư đứng chống khuỷu tay lên mái nhà hình vuông của phòng nhỏ, hai tay chống cằm, đôi mắt hoa hạnh mở to, lộ ra vẻ tò mò ngây thơ của một chàng trai trẻ tuổi, tiểu mỹ nhân ngư chớp chớp mắt nói tiếp: "Anh xem, An An anh lợi hại như vậy, hắn lông tóc vô thương đào tẩu kia không phải quá làm người tin phục không được sao?"

Tất cả các đồng đội đều bị giết trong trận chiến, thủ lĩnh của đội lính đánh thuê, người đã trốn thoát trong gang tấc, tự nhiên rơi vào tình trạng đau khổ, càng thuyết phục hơn khi thấy hắn cửu tử nhất sinh thoát khỏi.

Sức mạnh tinh thần lực của tiền nhiệm bệ hạ rất độc đoán và tiêu diệt tất cả các dạng sống gần đó.

Nói vậy Tịch Nguyên soái thập phần rõ ràng điểm này.

Tuy nhiên, lòng yêu dân của tiền nhiệm bệ hạ đã ăn sâu vào lòng dân, có lẽ Tịch nguyên soái sẽ phái người đi kiểm tra, nhưng ông ấy sẽ không đích thân đến, vì như vậy sẽ quá nguy hiểm.

Nhưng sẽ không làm ầm ĩ lên, dù sao Bệ hạ suy sụp tinh thần sau trận chiến tiêu diệt hoàn toàn Zerg và Zerg Queen là điều ai cũng biết.

Mà lúc này, có được tiền nhiệm bệ hạ giả cùng bệ hạ cũng đã suy sụp tinh thần, có lực sát thương cường đại.

Với nhiều điểm chung như vậy, thật khó để người ta không nghĩ nhiều.

Mà Tịch Nguyên soái từ trước đến nay chú trọng thanh danh.

Hắn muốn danh tiếng và quyền lực.

Hắn sẽ chỉ lặng lẽ kêu người tới kiểm tra và phong tỏa tin tức.

Tô Ngọc Tuyền hiểu rõ Tịch Nguyên soái, nhanh chóng đoán được phản ứng của ông ta trước việc này.

Andrew rũ mắt, tiểu mỹ nhân ngư ngây thơ không biết gì này không ngờ lại hiểu lòng người như vậy!

Tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền nhìn Bệ hạ chằm chằm, nghiêng đầu ngọt ngào cầu xin: "Phải không, An An?"

Andrew gật đầu trước ánh mắt ngây thơ của tiểu tiên cá.

Ngón tay đưa tới, hai mắt lập tức nhắm lại.

Andrew khẽ vuốt tiểu nhân ngư đang nhắm lại mắt, thấp giọng nói: "Đúng vậy."

Hồ Hạo gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Lời đại nhân ngư nói phải."

Hắn cũng không sợ đau, bất quá tự mình làm ra đôi khi sẽ thực giả trân.

"Vậy làm phiền Bệ hạ cùng ta giao thủ."

Đáp lại Hồ Hạo đó là bạo trướng uy áp trong nháy mắt, đầu gối Hồ Hạo suýt chút nữa khuỵu xuống, hắn gắt gao chống lại.

Giây tiếp theo, sức mạnh tinh thần vô hình tập hợp lại và đánh Hồ Hạo ngã trên mặt đất.

Hồ Hạo chịu lực gập người và bị đánh bay về phía sau, phải một lúc sau anh mới nặng nề đáp xuống.

Bang, Hồ Hạo phun ra một ngụm máu cùng với tiếng rơi nặng nề.

Hồ Hạo ôm bụng đứng dậy.

Tuy rằng lần này hắn vẫn là bị tinh thần lực công kích, nhưng so với lần trước nhẹ hơn rất nhiều.

Ít nhất, tứ chi xương cốt không có cảm giác bị phá hủy cùng gãy nát.

Nhưng như vậy, đám cáo già kia nhất định sẽ không tin, dù sao nhất định chỉ có thể bỏ rơi nhiều thuộc hạ như vậy chạy trốn.

Mà đội trưởng hắn, không có lựa chọn nào khác, khẳng định sẽ được giữ lại.

Hồ Hạo ngẩng đầu, lau vết máu trên khóe miệng: "Bệ hạ, vết thương này không thuyết phục."

Andrew khẽ ừ một tiếng.

Sau đó hắn chọt chọt đầu tiểu nhân ngư: "A Ngọc em không cần trấn an tinh thần hải của tôi, như vậy đối với Hồ Hạo không công bằng."

Đây là sự tôn trọng và ưu đãi của Andrew đối với thuộc hạ thuộc về mình này.

Công bằng?

Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhưng không trấn an tinh thần hải của An An, tinh thần hải An An bị hao tổn, vậy đối với An An không công bằng."

Andrew không khỏi mỉm cười, chọt chọt tiểu mỹ nhân ngư đầu bất đắc dĩ: "Bản thân tôi tồn tại chính là không công bằng đối với người khác."

Tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền cảm thấy câu nói này thật đúng là Versailles*.

*Mình đoán là tác giả đang nói tới truyện tranh Hoa Hồng Versailles, truyện đậm chất ngôn tình sến súa.

Nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, dường như đang nói một sự thật đơn giản rằng thời tiết hôm nay tốt.

Tiểu nhân ngư nghiêng nghiêng đầu, sau đó nhún vai thở dài: "Xem ra mỹ nhân ngư chúng ta là sự tồn tại không công bằng đối với người khác."

Tiểu nhân ngư nhìn Hồ Hạo, tràn đầy thương hại: "Cũng may ngươi đầu hàng chúng ta, bằng không chúng ta liền đối với ngươi càng không công bằng, hừ ta chính là có thể làm thực lực An An thăng gấp trăm lần!"

Hồ Hạo tỏ vẻ tự mình đầu hàng rồi.

Hắn khom lưng, rất chân thành nói: "Đa tạ tiên cá đại nhân tha mạng cho ta."

Tiểu nhân ngư nghe vậy vẫy vẫy tay, vô cùng hào phóng nói: "Ai biểu ngươi là thuộc hạ của ta."

Sau đó tiểu mỹ nhân ngư liền ngoan ngoãn chui vào trong phòng nhỏ, không quấy rầy Andrew cho Hồ Hạo thấy sức mạnh to lớn của bệ hạ.

Andrew ấn nhẹ vào máy vặn không gian, hai người máy rơi xuống đất.

Một màu đỏ tươi, chói lọi.

Một trận đen tuyền uy nghiêm đầy bí ẩn dưới ánh nắng.

Nhìn thấy Hồng Lân của mình, đôi mắt Hồ Hạo có chút đỏ lên, trịnh trọng nói: "Đa tạ Bệ hạ chữa khỏi Hồng Lân của tôi."

Theo tình huống ngày đó, Hồ Hạo cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại vảy đỏ của mình nữa. 

Hắn vuốt ve Hồng Lân, rồi lại bước vào cơ giáp Hồng Lân.

Andrew cũng không có tiến vào cơ giáp của mình, mà là đem cơ giáp thu nạp vào nút không gian.

Hắn liền như vậy tay không cùng Hồ Hạo thao túng cơ giáp chiến đấu.

Trói buộc tinh thần lực, đánh dấu cường đại của Hồ Hạo lên Hồng Lân.

Sau đó dần dần phản khống chế được hồng lân, làm hồng lân tự mình hại mình.

Chiến đấu thực mau liền kết thúc.

Andrew xuống tay đã có chút mất khống chế, mặc dù cỗ máy Hồng Lân trông có vẻ đổ nát, nhưng nó không hề báo hư hại.

Đương nhiên, không có ngoại lực trợ giúp hay nhân ngư đem tinh thần lực cậy mạnh phản khống chế, khiến cho tinh thần hải bị tổn thương của Andrew có chút tái phát, thế cho nên muốn thu hồi tinh thần lực đang tiếp tục ngang ngược ra bên ngoài lan tràn.

Đôi mắt đen của Andrew nhuốm máu đỏ tươi, một cỗ tử khí mạnh mẽ phun ra từ cơ thể hắn.

Tiểu nhân ngư cảm nhận được sợi sát khí nồng đậm này, toàn bộ nhân ngư nhảy ra khỏi phòng nhỏ, ôm vai người đàn ông, cúi xuống ấn trán người đàn ông, nhẹ nhàng ngâm xướng để xoa dịu cảm xúc của người đàn ông.

Nhiệt độ trên người nam nhân lúc này rất cao, trán áp sát vào trán, giống như bị gắn lò sưởi.

Hơn nữa, tinh thần lực bạo ngược lúc này như cuồng quét xung quanh, hơi thở mát lạnh của mỹ nhân ngư tiến đến, khiến nam nhân mím môi cố gắng khống chế tinh thần lực.

Bất quá.

Cuối cùng, khóe miệng vẫn tràn ra vết máu.

Tiểu nhân ngư vì thế càng nóng nảy hơn.

Tay phải ôm lấy lưng nam nhân, tay trái duỗi ra nhẹ nhàng xoa đầu nam nhân, nhỏ giọng nói, âm nhạc chữa bệnh chậm rãi truyền ra.

Đồng thời, một ít tinh thần lực từ tiểu mỹ nhân ngư tản ra, bám vào tinh thần lực của nam nhân.

Đồng thời phát ra một tiếng trầm thấp, từng chút một điều chỉnh tinh thần lực bạo ngược của nam nhân, đem chúng trở về linh hải của nam nhân.

Hơi thở bạo ngược từ từ lắng xuống, vết máu dày đặc như mực trong mắt người đàn ông cũng dần dần biến mất.

Thấy nam nhân đã tỉnh, tiểu mỹ nhân ngư nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, tức giận gõ vào đầu nam nhân, ậm ừ nói: "An An, ngươi không thông minh nữa!"

Tiểu nhân ngư hai mắt oanh hơi nước, đuôi mắt đỏ ửng cuốn lên, nhìn như là muốn khóc.

Trong giọng nói của cậu có chút nức nở: "Anh sao lại tự làm khó mình chứ, có biết chỉ có kẻ ngu mới hại chính mình sao? Anh so với nhân loại còn ngu ngốc hơn!"

Tiểu nhân ngư lại nghĩ mà sợ lại tức giận hơn, dùng hai tay véo má nam nhân, kéo mạnh một cái.

Đánh vẫn chưa nguôi giận, tiểu mỹ nhân ngư dùng hai tay véo má nam nhân, kéo mạnh một cái.

"Lần sau không thể để cho anh tự hành động một mình!"

Thấy tiểu nhân ngư tức giận đến mức như muốn nổ mạnh.

Andrew nhẹ chọt cái trán nhăn lại của tiểu nhân ngư: "Là lỗi của tôi, tôi thật ngu ngốc."

Hắn rất chân thành thừa nhận sai lầm của mình.

Vẻ mặt hối lỗi.

"Thật may là có A Ngọc ở đây." Andrew dịu dàng nhìn thiếu niên, ôm người đàn ông vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, thì thầm: "Tôi mới dám làm khó mình như vậy, có điều dọa sợ đến A Ngọc, tôi đáng đánh."

Nam nhân nắm lấy tay của tiểu mỹ nhân ngư, sau đó dùng sức vỗ vào đầu mình, ánh mắt vẫn luôn ôn nhu dán chặt vào tiểu mỹ nhân ngư: "Nên đánh, đánh thức cái đầu choáng váng này, làm cho nó bất tỉnh!"

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn và lẩm bẩm, khiến tai người ta vô thức mềm đi.

Trái tim như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, lòng ngứa ngáy, muốn đắm chìm trong làn nước dịu dàng này.

Tiểu mỹ nhân ngư mím môi, cúi đầu ủ rũ không vui nói: "Anh nói như vậy cứ như là tôi vô cớ gây sự vậy."

Tiểu nhân ngư dùng sức rút về tay, sau đó bỗng nhiên lọt vào trong phòng nhỏ.

Vào trong phòng nhỏ, Tô Ngọc Tuyền cuộn mình lại.

Vừa rồi sợ đến xuyên tim khó chịu, làm Tô Ngọc Tuyền tạm thời không muốn để ý đến Andrew.

Đôi mắt của Tô Ngọc Tuyền trống rỗng, một hồi lâu mới sắp xếp lại sự hoảng loạn của mình.

Cái đùi cậu tìm tới này.

Nhưng cậu không muốn hắn có chuyện gì.

Rốt cuộc, vì cái đùi này có khả năng đánh bại các nhân vật chính nhất.

Mới không phải vì cậu đắm chìm trong sự dịu dàng này đâu.

Tiểu nhân ngư tức giận.

Andrew rũ mắt nhìn tiểu nhân ngư rầu rĩ, không chỉ vui mừng vì tiểu nhân ngư quan tâm đến mình mà còn lo lắng nàng tiên cá nhỏ sẽ tức giận với mình.

Tiểu nhân ngư nho nhỏ, buồn bực hỏng rồi thì làm sao bây giờ.

Nhưng hắn vẫn nhớ tới Hồ Hạo, bước tới nói: "Đi theo ta."

Hồ Hạo đi theo.

Thực mau, Andrew đưa hắn đến nơi họ đặt tàu chiến.

Vốn dĩ chiến hạm nguyên vẹn lại bị hư hại chỗ này chỗ kia, thủng lỗ chỗ, thoạt nhìn giống như trải qua kịch liệt chiến đấu.

"Nó có thể chống đỡ ngươi đến giao dịch tinh." Andrew ánh mắt nhàn nhạt, tùy tay đưa cho Hồ Hạo hai quả bóng tròn, "Ném quả bóng màu vàng khi tính mạng gặp nguy hiểm có thể khiến cho trăm dặm khói mù mịt, viên màu đỏ kia có thể gây ra tất cả mọi thứ trong vòng một trăm dặm sẽ biến mất."

Dứt lời, Andrew quay trở lại lâu đài mà không đợi câu trả lời của Hồ Hạo.

Hắn phải nghĩ cách dỗ dành tiên cá nhỏ đây.

Andrew rũ mắt, thấy tiểu mỹ nhân ngư hai tay ôm đầu, cong đuôi, trực tiếp lăn mình thành một vòng, để nam nhân không nhìn thấy.

Ai.

Andrew khẽ cau mày.

Tiểu nhân ngư đã thực sự tức giận rồi! Thậm chí không muốn nhìn hắn nữa.

Mà bên này nhìn bọn họ rời đi Hồ Hạo có chút nhẹ nhõm, cầm đồ trong tay.

Phục tùng người này không có nghĩa là không quan tâm đến tính mạng của cấp dưới bọn họ, đó có lẽ là điều an ủi nhất.

Như vậy bọn họ thần phục hắn, tương lai tựa hồ cũng không nhiều u ám lắm.

Hồ Hạo lên chiếc chiến hạm đầy lỗ hổng, sau đó điều khiển chiến hạm rời đi để hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ ra lệnh.

Mà bên này, Andrew bước vào lớp màn bảo vệ màn sáng, đột nhiên cong môi, chọt chọt phòng nhỏ: "A Ngọc, trên hành tinh này không có loại nguyên liệu của mỹ thực gia, qua mấy ngày nữa tôi mang em đến hai viên tinh cầu bên cạnh nhìn xem, tuy rằng có một viên tinh cầu là hàng năm sương mù bao phủ tinh cầu, bất quá đeo mặt nạ hô hấp liền tốt rồi."

Người đàn ông nói huyên thuyên không ngừng, nhẹ nhàng êm ái nói: "Tôi làm một chiếc mặt nạ thở nhỏ cho A Ngọc, làm xong thì đi liền, nghe nói thực vật viên tinh cầu kia rất là phồn thịnh, so với tinh cầu này của chúng ta còn nhiều hơn."

Tiểu nhân ngư giật giật cái đuôi.

Nhưng vẫn phớt lờ Andrew.

Andrew thở dài một tiếng, không nói nữa, từng bước đi về phía lâu đài.

Trên đường đi, vô cùng yên tĩnh.

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, từ giữa cánh tay nhìn ra ngoài.

Không có nhìn thấy có người khom người nhìn chăm chú phòng nhỏ, mà người đàn ông đi thẳng về phía trước.

Tiểu nhân ngư sửng sốt, sau đó tức giận hừ một tiếng.

Nghe được tiếng hừ của tiểu nhân ngư.

Đôi mắt phượng của Andrew khẽ chuyển động, những vẫn bước vào như cũ.

Quả nhiên sau một lúc, liền nghe thấy tiếng khịt mũi của tiên cá nhỏ, to hơn lần trước. Tiểu nhân ngư hừ một hồi lâu cũng chưa được đáp lại, vội vàng ra khỏi phòng nhỏ.

Bộp.

Tiểu nhân ngư ôm lấy người đàn ông, cắn vào dái tai.

Nhưng cậu không dùng lực, hàm răng cọ vào vành tai, tiểu mỹ nhân ngư uy hiếp: "Ta cảm thấy lỗ tai của ngươi vô dụng, vậy cắt bỏ đi!"

Tiểu nhân ngư không biết khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cậu tức giận uy hiếp người như vậy có bao nhiêu chọc người yêu thương.

Rõ ràng trên mặt trong mắt đều viết " mau quan tâm đến ta", lại cho rằng chính mình là đang hung hung uy hiếp người đừng tới gần.

Làm sao Andrew có thể chịu đựng được tiểu nhân ngư làm chính hắn không chịu nổi.

Andrew dịu dàng ôm lấy tiểu mỹ nhân ngư, thấp giọng nói: "Tôi chỉ là cho rằng A Ngọc em không muốn muốn đi mạo hiểm chứ!"

"Bên ngoài tuy rằng thảm thực vật sum xuê, nhưng nguy hiểm cũng nhiều, còn không có nhà, có khả năng phải màn trời chiếu đất đó!"

"Hơn nữa tôi cũng không muốn A Ngọc em chịu khổ như vậy!"

"Mới không khổ đâu!"

"Tôi muốn đi, muốn đi tìm càng nhiều nguyên liệu, mang về tới, như vậy liền có thức ăn càng nhiều!"

"Như vậy chúng ta liền có thể có càng nhiều càng nhiều đồ ăn, mỗi ngày đổi một món liền sẽ không chán ngấy!"

......

Đôi mắt tiểu nhân ngư lấp lánh.

Tiểu mỹ nhân ngư ghé miệng vào bên tai nam nhân, dứt khoát nói: "An An, anh nghe thấy không? Tôi đi, tôi đi!

"Nghe được."

Theo thanh âm tiểu nhân ngư, tiểu nhân ngư mang theo hơi thở gió biển mát lạnh thổi qua bên tai, một câu " muốn đi " kia như là ở tiếng vọng trong con ốc không ngừng vang.

Nam nhân bất đắc dĩ ôm tiểu mỹ nhân ngư mặt, thấp giọng nói: "Nghe được rồi, chúng ta cùng đi đi."

Tiểu nhân ngư lập tức nở nụ cười, hai tay đặt ở trên vai nam nhân, kích động lắc lắc thân thể, tràn đầy chờ mong: "Ừ! Tôi đi phiêu lưu với An An."

Cậu như đã tìm thấy một trò chơi thú vị, háo hức và hào hứng ra ngoài chơi trò chơi.

Dù sao thì tiểu nhân ngư từng ở dưới biển, nên luôn tràn đầy sự tò mò về thế giới loài người.

Vừa ra khỏi biển cả, như con chim nhốt trong lồng được thả ra, háo hức khám phá mọi thứ.

Andrew mỉm cười, tiểu nhân ngư cũng thật dễ dỗ, lập tức đã quên mất mình từng tức giận.

Người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay luồn vào mái tóc dài màu lam khói của thiếu niên, dùng năm ngón tay nhẹ nhàng kéo tiểu mỹ nhân ngư xuống, để trán tiểu mỹ nhân ngư chạm trán mình, khóe môi cong lên: "Trước đó, tôi phải làm cho A Ngọc em mặt nạ hô hấp đã, còn có mang theo đồ ăn, tôi không muốn  A Ngọc bị đói bụng."

Tô Ngọc Tuyền bị nam nhân một tay ôm nâng lên trên, sau đó đầu bị ấn xuống dưới, cúi đầu nhìn nam nhân.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, giống như một cơn lốc,  ánh mắt dịu dàng của hắn tràn đầy tình cảm, như thể hắn chỉ có cậu trong mắt.

Lại rất làm người hãm sâu trong ma lực đó.

Mà tư thế như vậy càng thể hiện tầm quan trọng trong mắt nam nhân.

Thân là bệ hạ cao cao tại thượng, lại bị người từ trên cao nhìn xuống.

Khuôn mặt của tiểu mỹ nhân ngư nhất thời đỏ lên, sau đó biệt biệt nữu nữu quay đầu: "An An chính mình cũng phải ăn."

Trà cúc dưa leo

Úi giời ơi, bữa giờ lo truyện Xuyên thành túi khóc nhỏ của nhân vật phản diện, mà bỏ bê truyện này quá ùi. Bây giờ tui sẽ cố gắng edit truyện này nhé.