Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 14




Căn cứ là Viên Viên chọn lựa.

Đây là một hòn đảo độc lập giữa biển và núi, mặc dù lớp vỏ bảo vệ chỉ có đường kính trăm dặm, nhưng toàn bộ hòn đảo đều nằm trong phạm vi giám sát của Viên Viên.

Bởi vì thiên hà Rob (La Bố) nằm trong khu vực hỗn loạn, các phi thuyền và cơ giáp sẽ bị cát và đá trong khu vực hỗn loạn bắn phá khi đi qua đây và va chạm hỗn loạn mạnh, nói chung rất dễ phá hủy máy móc và chết người khi đi qua ở đây, vì vậy thiên hà Rob Bị con người bỏ rơi.

Mà  ba viên tinh cầu sau tinh hệ La Bố, phân biệt là nham tinh, sương mù tinh, cùng với vũ tinh.

Trên nham tinh không có sự sống, Toàn bộ hành tinh được làm bằng đá. Không có nước và cây cối, là giao dịch tinh.

Mà sương mù tinh cùng vũ tinh còn lại là có thể ở được.

Cả hai hành tinh đều có sự sống, nhưng ngôi sao sương mù luôn có sương mù, thành phần không khí không thích hợp cho sự sinh tồn của con người, nếu sống ở đây, bạn phải đeo mặt nạ thở trong nhiều năm.

Mặt khác, vũ tinh có thời tiết thay đổi thất thường, thường xuyên có mưa axit ăn mòn da.

Do đó, hai hành tinh này thực sự không thích hợp cho sự sinh tồn của con người.

Bởi vậy, La Bố tinh hệ đã hoàn toàn bị con người bỏ rơi.

Rồi sau đó trở thành vùng đất không người quản.

Hải tặc, truy nã phạm lẩn trốn phạm cùng với một số dong binh đoàn đang để mắt đến đây.

Hơn nữa bọn họ đều có một đặc điểm, thể lực ưu tú, mà một người trong đó cá nhân hoặc nhóm ít nhất phải có tinh thần lực ít nhất đạt tới cấp SS.

Cấp SS là một trong số hàng chục triệu loài người, điều này cho thấy những người vào đây đều có thực lực rất mạnh.

Hiện tại, tổng số người trong ba khu vực là khoảng 50.000 người.

Tất cả bọn họ đang liếm máu từ lưỡi dao.

Mức độ nguy hiểm có thể được tưởng tượng.

Đối với những người này mà nói, lệnh truy nã giá trị cao do Liên bang Đế quốc Heyan (Hách Nhạn) ban hành thực sự quá hấp dẫn.

Lúc này.

Bóng tối bao trùm.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài, Viên Viên đưa ra tình huống của ba hành tinh và sự phân bố lực lượng trong khu vực không người quản, và đưa ra lời giải thích.

Andrew cẩn thận nghe, hắn cau mi, ngón tay gõ từng chút từng chút.

Mưa axit ăn mòn như vậy khiến cho việc ở ngoài trời ngay cả khi có quần áo bảo hộ cũng khó khăn.

Tiểu nhân ngư muốn đi rừng rậm tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Nhấp môi, Andrew nheo lại đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng quyết định cả đêm xây dựng một công viên nước.

Tiểu nhân ngư chưa thấy qua cái này, khẳng định sẽ rất thích.

Khóe môi mím chặt của Andrew đột nhiên cong lên, sau đó hắn nhìn phân tích tình hình trong không khí, ý cười trong mắt tiêu tán, nhàn nhạt lãnh đạm: "Mới có năm năm, Zerg đã trở lại, cuộc chiến giữa các đế quốc vẫn đnag diễn ra, đang âm mưu chống lại nhau, Liên bang đang lợi dụng điều này để gặt hái quyền lực, mà các hoàng gia và quý tộc lại đang tận hưởng cuộc sống hoang lạ hồ đồ của họ, điều này thực sự khiến ta thất vọng."

"Lúc trước tam đại đế quốc liên minh, Caesar tướng quân của Tinh Ổ quốc, Sầm Ngữ Phong  của Vũ Ao quốc sớm tại thời điểm Trùng tộc một lần nữa bùng nổ lúc đầu đã chết, đế quốc tuy nói hợp tác, nhưng lại ngáng chân sau lưng nhau, vô pháp tín nhiệm lẫn nhau, bởi vậy cũng khiến cho Trùng tộc dần dần sinh sản long trọng." Minh Đức thập phần đau lòng mà nói.

"A, Caesar cùng Sầm Ngữ Phong chết ta không chỉ là do đàn côn trùng." Khương Ngọc Lê cười lạnh, "Những người này cũng mặc kệ nhân loại sẽ chết nhiều hay ít, chỉ lo có bao nhiêu quyền thế trong tay."

"Bọn họ chết thật kỳ quặc, tuy thông báo là chết vào lúc trùng triều đột phát, nhưng chúng ta đi xem xét qua dấu vết rồi."

"Ba đế quốc chủ liên minh cùng đám người Caesar và Sầm Ngữ Phong nơi tinh cầu vừa lúc bị trùng triều thổi quét xâm lược, mà Tịch Nguyên soái lại may mắn ở tinh cầu xa xôi, lại đây chi viện."

"Sau đó, các quốc gia âm mưu chống lại nhau, những thủ đoạn đó đã hoàn toàn bại lộ. Chỉ có Nguyên soái dẫn quân toàn tâm toàn ý trấn áp Zerg. Ông ấy đã dành ba năm để khiến Zerg rút lui và đóng quân ở biên giới. Trong nháy mắt, một mình hắn chiếm được trái tim của ba đế quốc"

"Nhưng ta không tin tên dối trá kia toàn tâm toàn ý chỉ công kích Trùng tộc."

......

Bọn đại hán mồm năm miệng mười phân tích.

Andrew cẩn thận nghe xong, đôi mắt phượng dài và hẹp của hắn tối sầm lại, hắn trầm giọng nói: "Nếu như thế, chúng ta đây liền từ vùng đất không người quản khởi dậy, tranh bá tinh tế, tiêu diệt Trùng tộc."

Nam nhân tiếng nói khàn khàn, một chữ một chữ, mang theo lăng liệt khí thế.

Mọi người nghe vậy, đều là một trận kích động, đồng thời đi theo kêu gọi lên: "Tranh bá tinh tế, tiêu diệt Trùng tộc."

Tuy rằng hiện tại bọn họ chỉ có ba mươi người, nhưng không ai hoài nghi những lời này là nói suông. Tiếp theo, Andrew đi vào chi tiết việc chiếm vùng đất không người quản nói tỉ mỉ, hắn để Viên Viên đem bản đồ thả ra, kể từng chút một kế hoạch của mình, điều này khiến bọn Khương Ngọc Lê cả người máu sôi trào, hưng phấn không thôi.

Sau khi nói xong, Andrew kêu mọi người về nghỉ ngơi. Còn Andrew thì tự mình mang Viên Viên và dụng cụ đến sân biệt thự, đào bể bơi qua đêm, làm máng trượt nước......

Bất quá, Andrew mới cong lưng đào, Minh Đức mang theo mọi người đều đi theo xuất hiện.

"Bệ hạ muốn xây công viên nước cho tiểu tiên cá sao? Vậy để mọi người làm cùng nhau, sẽ nhanh hơn."

"Chúng ta cũng hỗ trợ!"

Andrew cũng không có cự tuyệt.

Vào ban đêm, một nhóm người đã xây dựng công viên nước qua đêm, với đường trượt nước, tàu cướp biển và bóng nước.

Một đêm này cũng chỉ tạm thời làm nhiêu đó.

Ánh mặt trời tờ mờ sáng, Andrew lên lầu.

Tiểu nhân ngư nằm ngửa ở bồn tắm, đầu nhỏ gối lên gối đệm nước, lúc ngủ thiếp đi, hơi nhíu mày, mím chặt môi, lộ ra vẻ không vui. Lưng cong lên, hai tay ôm đuôi, trông rất bất an.

Không giống như cậu khi tỉnh táo vô tư.

Andrew cúi người, dùng tay vuốt ve đôi lông mày hơi nhướng lên của tiểu nhân ngư.

Vẫn là  tiểu nhân ngư vui sướng vô ưu tươi cười thích hợp hơn.

Andrew thở dài: "Một nhân ngư nho nhỏ lại còn có tâm sự gì!"

Rốt cuộc là cái tâm sự gì, lại  khiến ngay cả lúc ngủ rồi cũng không thể buông.

Có vẻ như tiên cá nhỏ không hoàn toàn tin tưởng chính mình!

Cảnh giác là tốt.

Tuy nhiên, vẫn còn hơi non nớt nên không thể tự vệ được.

Andrew vỗ vỗ đôi môi hồng nhuận của tiểu mỹ nhân ngư: "Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt ngào, suýt chút nữa đã dụ dỗ được ta."

Ngắm nghía một hồi, Andrew xoay người đi ngủ.

Trong lòng nhưng thật ra tính toán, nhất định phải làm giường nước, để tiểu mỹ nhân ngư ngủ trong bồn tắm thật sự có lỗi.

Mà hắn đi ra ngoài một hồi lâu, Tô Ngọc Tuyền đang ngủ lại mở hai mắt.

Cậu cúi đầu, buông tay, duỗi người ra.

Người ở trong giấc ngủ quả nhiên có thể bại lộ rất nhiều điều.

Tô Ngọc Tuyền ngả người ra sau và mở mắt ra một lúc.

Khi mở mắt ra, trong đầu Tô Ngọc Tuyền đủ loại suy nghĩ bay loạn, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn về phía cửa, ánh mắt nhất thời như sáng lên, lanh lảnh kêu lên: " An An, anh tỉnh rồi!"

Andrew mới ngủ ba giờ, hắn lo lắng tiểu mỹ nhân ngư tỉnh lại không thấy hắn sợ hãi, liền vội vàng chạy tới.

Vừa đi vào liền nhìn thấy cái đuôi tiểu mỹ nhân ngư vui vẻ vẫy vẫy, hai mắt duỗi ra hai tay, ôn nhu nói: "Ôm."

Tiểu nhân ngư tỉnh lại hoàn toàn ngây thơ đáng yêu, căn bản không giống bộ dáng có tâm sự.

lập tức chạy tới đón, mỹ nhân ngư liền ngã vào trong ngực của hắn, lập tức đem mặt áp vào Andrew mặt, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, hưng phấn nói: "An An, tìm nguyên liệu nấu ăn."

Cậu vươn tay nhỏ chỉ vào cửa: "Xuất phát!"

Tiểu nhân ngư hiển nhiên là nhớ rõ chuyện phát sinh tối hôm qua.

Cong mắt nói, ngực nhỏ ưỡn lên: "Tôi có khứu giác rất tốt, An An, tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy An An không có khứu giác của nhân ngư, không tìm được đồ ăn nên buồn lắm, nhưng tôi có! Tô dẫn An An đi tìm rất nhiều đồ ăn đấy!" 

Tiểu nhân ngư nói, hai mắt sáng lấp lánh.

Andrew xoa xoa mái tóc của tiểu nhân ngư, tràn đầy sủng nịch: "A Ngọc thật lợi hại."

Tiểu nhân ngư lập tức ngẩng cao đầu, so với đôi tay nhỏ bé của mình: "Chỉ có chút giỏi mà thôi! An An mặc dù không có đuôi, nhưng là thật tuyệt vời a, có thể khuất phục nhiều người như vậy!"

"Nhưng hôm nay chúng ta không ra ngoài, tôi đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho A Ngọc, em nhất định sẽ thích."

Hai tròng mắt nam nhân thật sâu nhìn chăm chú tiểu nhân ngư, cường điệu nói: "Là tôi cố ý chuẩn bị."

Nghe vậy tiểu nhân ngư trong mắt tràn đầy tò mò: "Là cái gì nha?"

"Cơm nước xong, em liền có thể thấy được."

"Chúng ta đây hiện tại mau đi ăn cơm." Tiểu nhân ngư lập tức liền hống hống muốn đi ăn cơm.

Nhưng mà, một đôi bàn tay to đem tiểu mỹ nhân ngư nháo nhào đè xuống, sau đó nhẹ nhàng nhéo cằm tiểu mỹ nhân ngư.

Andrew thấp giọng nói: "Há mồm."

Vừa nói vừa bế tiểu mỹ nhân ngư đi tới bồn rửa tay, cầm trong tay quang não, mở " Lớp học heo mẹ" giáo dục trẻ sơ sinh mà hắn đã chuẩn bị.

Tiểu nhân ngư chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội loài người, vì vậy sự hiểu biết của cậu về con người cũng giống như trẻ em.

Chỉ nghe thấy âm thanh "lớp học lợn con đã bắt đầu" trong không khí, và hình ảnh một con lợn mẹ đeo kính ân cần nói: "Hôm nay, lớp học của heo mẹ sẽ dạy cho trẻ em sự nguy hiểm của việc không đánh răng."

Tô Ngọc Tuyền ngửa đầu nhìn kia hình tượng heo mẹ, thấy một chú heo con đi ra, Lợn Mẹ bảo nó đi đánh răng rửa mặt rửa tay trước khi ăn, Lợn con bóp kem đánh răng ra cho Mẹ Lợn xem, sau đó bí mật rửa sạch ngay khi quay lưng, rồi chạy ra ngoài ăn.

Hình ảnh này là thực hình tượng trẻ em một cách sống động.

Tô Ngọc Tuyền muốn giật giật khóe miệng.

Tôi là nàng tiên cá, lại cho tôi xem lớp heo con!

Bất quá tiểu mỹ nhân ngư nhìn hoạt hình trong hư không, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, lần đầu tiên xem hoạt hình tiểu mỹ nhân ngư đều ngây ngẩn cả người.

Chú heo con không thích đánh răng thì ăn bánh, ăn kẹo, ăn vạ rồi đau răng.

Sau đó, nó được đưa đến bệnh viện, răng của nó bị nhổ ra, và chú lợn con bịt miệng và tru lên.

"Không đánh răng, răng sẽ dính đầy sâu đấy." Andrew thì thào nói: "Vậy thì phải nhổ răng đi, ăn không được nữa, tiểu mỹ nhân ngư, em không muốn răng bị lôi ra khắp người đều là giun đi!"

"Loài bò sát sao? Nhổ răng!" Tiểu nhân ngư hiển nhiên nghe ngây người, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ.

"Đừng sợ, đánh răng thì tốt rồi." Nam nhân vươn ngón trỏ cùng ngón cái ấn miệng tiểu mỹ nhân ngư, sau đó nhẹ giọng thì thào nói: "Há miệng.

Tiểu nhân ngư vẫn là có chút không hiểu: " Nhưng các cô chú ở biển, không có ai đánh răng đi! Họ đều ổn cả."

Làm sao bạn biết họ không sao, em đã nhìn thấy răng của họ chưa?" Andrew kiên nhẫn dỗ dành  tiên cá nhỏ, "Nào, há miệng."

Những lời này thật sự làm cho tiểu mỹ nhân ngư sững sờ. Cậu dừng lại, sau đó mở miệng.

Một bàn tay thò vào, ngón tay mảnh khảnh dán vào mép răng, đầu ngón tay cạo thật mỏng mép răng, giống như lấy móng tay đánh răng cho tiểu mỹ nhân ngư.

Chà qua một lần.

Andrew đưa tay ra, đặt ở trước mắt tiểu mỹ nhân ngư: "Em nhìn thấy không? Móng tay bị răng cạo ra."

Móng tay có vết bẩn, tiểu tiên cá tối hôm qua đi ngủ không đánh răng, đồ tồn đọng dồn cả đêm, bốc mùi hôi thối.

Tiểu  nhân ngư ngay lập tức rụt đầu lại, vươn tay muốn đẩy tay Andrew ra.