Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 114




Vì Tiết Yến sáng sớm mai sẽ đi, Quân Hoài Lang không thể để Tiết Yến ở bên cạnh mình thêm nữa.

"Ngày mai phải cưỡi ngựa cả ngày, ngươi mau ngủ đi." Quân Hoài Lang thúc giục.

Tiết Yến chỉ muốn bám lấy y, không muốn đi.

"... lần này đi, không biết phải mất bao lâu." Tiết Yến lẩm bẩm.

Quân Hoài Lang biết Tiết Yến không thể quay lại.

Dù Hứa gia thành công hay thất bại, Tiết Yến không thể rời khỏi Trường An được nữa. Nếu vua Thanh Bình an toàn, ông ấy nhất định sẽ không để hắn đi, nếu vua Thanh Bình có chuyện, vậy Tiết Yến dĩ nhiên sẽ không thể đi.

Hai người đều biết rõ điều này, trong nhất thời, cả hai đều không lên tiếng.

Một lúc sau, Tiết Yên bước tới ôm Quân Hoài Lang.

Hắn lặng lẽ ôm một lúc rồi hỏi "Ngày mai ngươi có đến tiễn ta không?"

Quân Hoài Lang nói "Đến, ngày mai lúc nào ngươi đi?"


Tiết Yến dừng một chút, mới nói "Bỏ đi, ngươi tốt hơn đừng đến, ngày mai đi rất sớm, ngươi ngủ thêm một chút đi."

Sau đó, Tiết Yến không ngừng lải nhải dặn dò.

Trước giờ hắn không nói nhiều, cũng không thích phí lời với ai. Nhưng lúc này, dường như hắn không thể dừng lại, hắn dặn dò từng việc nhỏ nhặt hàng ngày của Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang kiên nhẫn chịu phiền đồng ý.

Cuối cùng, Tiết Yến thở dài.

"Để ngươi một mình ở đây, vẫn có chút không yên tâm."

Quân Hoài Lang muốn cười chọc hắn, nói với hắn rằng bản thân trước khi gặp hắn cũng vẫn êm đẹp trưởng thành đến giờ. Tuy nhiên, khi đối diện với ánh mắt của Tiết Yến, y lại không thể cười nữa.

Trong đôi mắt ấy tràn đầy lưu luyến và không nỡ.

Sau một lúc, Quân Hoài Lang ngẩng đầu, hôn lên môi Tiết Yến.


Đêm đã về khuya, Tiết Yến đã trở về.

Trước khi đi, hắn bắt Quân Hoài Lang phải gác lại công việc, cũng trở về đi ngủ.

Quân Hoài Lang không lay chuyển được hắn, nên chỉ đành quay về phòng ngủ.

Vừa trở về, Phất Y sẽ như thường lệ, hầu hạ Quân Hoài Lang tắm rửa đi ngủ.

Nhưng Phất Y nhận thấy Quân Hoài Lang có gì đó không ổn từ khi trở về đến giờ.

Y có hơi trầm mặc quá mức, vừa về phòng liền ngồi trên giường nhỏ, không biết đang an tĩnh suy nghĩ chuyện gì.

Phất Y không quấy rầy y, chỉ đặt tách trà kế bên tay y.

Lúc Phất Y đặt tách trà xuống, Quân Hoài Lang đột nhiên hỏi "Khi nào chúng ta về Trường An?"

Phất Y nghe vậy chỉ nghĩ y đang nhớ nhà.

Phất Y đáp "Thiếu gia đừng vội. Hai ngày trước nô tài nghe lão gia nói, hai tháng nữa sẽ đến kì thi Hương, sau khi khoa cử kết thúc, lão gia hoàn thành thánh mệnh, đê điều cũng tu sửa gần xong. Đến lúc đó, nói không chừng thiếu gia và lão gia có thể về Trường An ăn Tết đó."


Quân Hoài Lang biết đây là kế hoạch ban đầu của mình và phụ thân.

Y nhìn ra ngoài cửa sổ.

"..... lâu quá rồi." một lúc sau, y thở dài.

Phất Y hơi sững sờ, nhưng không trả lời.

Quân Hoài Lang biết, theo kế hoạch ban đầu, y quả thật sẽ về kinh vào cuối năm nay hoặc đầu xuân năm sau.

Trước đây y không vấn vương gì, ở đâu thêm một hai tháng cũng đều như nhau.

Nhưng mà, y vừa nghĩ có thể nửa năm không được gặp Tiết Yến, trong lòng y có chút buồn phiền.

Y biết Tiết Yến dựa dẫm y, không thể sống thiếu y, y cũng phải thừa nhận, y cũng dựa dẫm Tiết Yến.

Thứ gọi là tình yêu này có chút thần kỳ, không chỉ có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ mà còn gắn kết hai người với nhau, một khi chia lìa sẽ đau đớn giằng xé.

Quân Hoài Lang biết cảm giác của Tiết Yến cũng không kém gì y.

Y dừng lại, hít thở sâu một hơi.
Y tự nhủ trong lòng, bản thân từ nhỏ đọc không ít sách thánh hiền, hiểu nhất là vì thiên hạ lập lời thề, vì dân sinh lập vận mệnh. Từ bỏ ham muốn của bản thân, vốn là chuyện đương nhiên, dân chúng ở Kim Lăng bây giờ vẫn cần y, y không nên ích kỷ như vậy ...

Nghĩ đến đây, y chợt nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tiết Yến.

Ánh mắt khi hắn nhắc đến vua Thanh Bình.

Người trên long ỷ đó, tuy ích kỷ nhưng lại rất yêu mẫu thân của hắn. Tất cả những bất công và đau đớn cũng như bù đắp hơn một năm qua của hắn, đều đến từ người đó.

Trong mắt hắn là hận thù và đau đớn không thể nguôi ngoai, trong đó vẫn còn vài phần mờ mịt không biết làm sao mới tốt.

Như thể bao lần xoay chuyển lâu như vậy, giữa đất trời vẫn chỉ có mình hắn, không ai có thể giúp hắn, hắn vẫn phải chịu đựng, cố gắng ra vẻ kiên cường, một mình đối mặt.
Rõ ràng không nên như thế, hắn còn có mình.

Dân chúng ở Kim Lăng bây giờ có tiếp tế từ triều đình, còn có phụ thân y và Thẩm tri phủ, mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt, thứ duy nhất họ cần là bản vẽ của con đê.

Nhưng Tiết Yến thì khác, hắn chỉ có mình thôi.

Ánh mắt Quân Hoài Lang ngưng đọng.

Y đã có sự lựa chọn.

"Phất Y." y nói.

Phất Y nhanh chóng đáp "Thiếu gia?"

Quân Hoài Lang thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Phất Y.

Phất Y ngơ ngẩn.

Tuy thiếu gia yên lặng nhìn mình, nhưng từ trong mắt thiếu gia lại nhìn thấy sự kiên định khác thường.

"Ngươi đến thư phòng, mang bút mực và bản vẽ đến đây." y nói.

"Thiếu gia, muộn như vậy rồi ..."

"Tối nay ta cần làm xong bản vẽ, Thẩm tri phủ hiểu biết trị thủy, ngày mai ngươi giao bản vẽ cho ông ấy." Quân Hoài Lang nói "Nếu có chỗ cần sửa đổi, ngươi nói với Thẩm tri phủ, đành làm phiền ông ấy rồi."
"Vậy thiếu gia, người ..."

Quân Hoài Lang không do dự.

"Trường An có chuyện gấp." y nói "Ta không yên tâm, ngày mai trở về."

Phất Y dĩ nhiên nghĩ Quân Hoài Lang lo lắng cho người nhà trong phủ Vĩnh Ninh Công ở Trường An.

Thế nên, Phất Y đã hỏi ý kiến của Quân Hoài Lang, sau khi mang giấy bút cho y, liền đến viện của Vĩnh Ninh Công báo cáo chuyện này.

Quân Hoài Lang biết không thể tránh khỏi phụ thân, nên đã đồng ý.

Vĩnh Ninh Công nghe nói Trường An sắp có đại loạn, kết hợp với những chuyện đã xảy ra ở Kim Lăng, ông cũng đoán được bảy tám phần.

Ông biết Quân Hoài Lang trở về cũng không giúp được gì, nhưng ông quả thật lo lắng cho phu nhân và con cái trong nhà.

Ông có hoàng mệnh trên người, dĩ nhiên không thể rời đi. Chỉ có trưởng tử của ông, hiện giờ đã trưởng thành, lại mài giũa ở Kim Lăng lâu như vậy, có thể gánh vác được, y trở về nhà, ông cũng thấy yên tâm hơn.
Ông không do dự quá lâu, liền gật đầu đồng ý.

"Ngươi nói với thiếu gia, mọi chuyện phải cẩn thận." Vĩnh Ninh Công nói.

Phất Y nhanh chóng đáp lời.

Ông dừng lại, rồi tiếp tục.

"Vẫn là thôi đi." ông nói "Sáng mai, ta đích thân ra cổng tiễn nó, rồi căn dặn nó sau."

---------

Sáng hôm sau, sương sớm chưa tan.

Hành động của Cẩm y vệ vẫn luôn rất nhanh. Trời vẫn còn tối, hàng trăm người đã tập trung trước cổng phủ Tuần phủ, lặng lẽ chờ Tiết Yến.

Bọn họ quanh năm đi theo Tiết Yến, biết rõ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Quảng Lăng vương điện hạ, bọn họ cũng dựa theo thời gian thức dậy của Tiết Yến mà đợi sẵn ở đây.

Nhưng hôm nay, đã đến thời gian Quảng Lăng vương điện hạ rời phủ như thường lệ, bọn họ lại không thấy người đâu.

Ai nấy đều tập trung tinh thần, yên lặng ngồi trên ngựa, chỉ xem như Điện hạ đang bị chuyện vặt nào đó quấn lấy.
Quả thật là như vậy.

Vì Quảng Lăng vương điện hạ đã gặp một người ở cửa viện của mình.

"...... sao ngươi lại đến đây?" Tiết Yến giật mình khi thấy Quân Hoài Lang.

Kế đó, hắn bước nhanh về phía trước, nhỏ giọng hỏi "Không phải bảo ngươi đừng đến tiễn sao? Hôm qua ngươi ngủ muộn, dậy sớm như vậy làm gì?"

Hắn cẩn thận nhìn Quân Hoài Lang, quả nhiên thấy quầng thâm dưới mắt y.

Tiết Yến đau lòng nghiến răng.

Chỉ thấy Quân Hoài Lang nghe hắn nói xong thì khẽ bật cười.

"Ta không đến để tiễn ngươi." y nói.

Tiết Yến chỉ nghĩ y đang tranh cãi với mình.

"Vậy ngươi đến đây làm gì?" Tiết Yến hỏi.

Quân Hoài Lang chớp mắt với hắn.

"Phất Y đã đến phủ của Thẩm tri phủ rồi." y nói "Tối qua ta cũng đã hoàn thành bản vẽ, chuyện còn lại chỉ đành nhờ Thẩm tri phủ giúp đỡ."
Trong phút chốc, Tiết Yến đã chú ý, nhưng lại là một chuyện khác "Ngươi vẽ xong rồi? Sao nhanh như vậy, tối hôm qua không ngủ?"

Hắn cùng Quân Hoài Lang vẽ mấy ngày nay, cũng không phải vô ích, ít nhất hắn hiểu được tiến độ vẽ của Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang hỏi "Sao lại không hỏi ta, tại sao giao lại toàn bộ công việc?"

Tiết Yến cúi đầu nhìn y.

Lúc này hắn mới phản ứng lại.

Hắn chăm chăm nhìn Quân Hoài Lang, ánh mắt nóng rực, hồi lâu không nói lời nào.

"...... là định làm gì?" một lúc sau, hắn mới chậm rãi hỏi.

Quân Hoài Lang biết Tiết Yến đoán được rồi, nhưng lại không dám tin.

"Ta cùng ngươi trở về." y nói "Trong kinh xảy ra đại loạn, ta không muốn ngươi một mình đối mặt với nó."

Trái cổ của Tiết Yến cuộn lên xuống.

Hắn biết Quân Hoài Lang đặt nặng dân chúng Kim Lăng đến thế nào.
Lại không ngờ trọng lượng của bản thân trong lòng Quân Hoài Lang có một ngày vượt qua những người này.

Hắn nhìn chằm chằm Quân Hoài Lang, cảm thấy hơi sững sờ.

Trong lúc hốt hoảng, thật muốn hôn y.

Đúng lúc này, Tiến Bảo dẫn con ngựa của Tiết Yến chạy tới. Vừa đến gần, Tiến Bảo rất ngạc nhiên khi thấy đứng trước mặt chủ tử nhà mình là thế tử Vĩnh Ninh Công.

"Ấy! Thế tử điện hạ, người đến tiễn vương gia sao?" Tiến Bảo vội dẫn ngựa đi về phía trước, cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Tiết Yến liếc nhìn Tiến Bảo, kéo con ngựa sang.

Hắn giẫm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa. Kế đó, hắn cúi xuống, nắm lấy cánh tay của Quân Hoài Lang.

Vững vàng nhấc lên, Quân Hoài Lang đã ngồi phía trước hắn.

Quân Hoài Lang giật mình, vội vàng nói "Ta có ngựa, ở trước cổng ..."
Nhưng Tiết Yến đã ôm chặt y vào lòng, quất roi vào mông ngựa, ngựa phi nhanh lao đi.

Tiến Bảo ngẩn người, vội vàng lên ngựa đi theo.

Trời đất ơi, thế tử người ta đến tiễn chủ tử, sao chủ tử bắt luôn cả người đi thế?

Còn Cẩm y vệ đang đợi trước cửa, từ xa đã nhìn thấy hắc mã của chủ tử, một đường chở chủ tử ra khỏi phủ, đi thẳng không dừng lại.

Bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng theo sau.

Một vài người tinh mắt, khó tránh tự lầm bầm.

Tại sao hôm nay trên ngựa của chủ tử ... hình như còn chở thêm một người?

Sau khi tất cả rời đi, qua thời gian một tách trà*, Vĩnh Ninh Công cuối cùng cũng đến cổng phủ.

*Thời gian một tách trà là mười phút.

Nhưng cổng phủ vắng tanh.

"...... sao đi sớm vậy?" Vĩnh Ninh Công thở dài nhìn trước cổng vắng vẻ.

Tiểu tư bên cạnh nói "Nghe người canh cửa nói, vương gia đã đi được một thời gian rồi."
Vĩnh Ninh Công thở dài gật đầu.

"Thôi vậy." ông nói "Không cần căn dặn, Hoài Lang trước giờ luôn có chừng mực."

Nói xong, ông xoay người trở vào.

Ngay sau đó, ông liền dừng lại.

Ông nghi ngờ nhìn con ngựa bị buộc vào cây cột cạnh cổng.

"Thiếu gia không phải đi rồi à?" ông hỏi "Sao ngựa còn ở đây?"

Người canh cửa cũng không biết. Mấy quan gia đó đi nhanh như gió, hắn cũng không nhìn rõ tại sao có một con ngựa bị bỏ lại.

Một lúc sau, tiểu tư nửa tin nửa ngờ nói "Hay là ... thuộc hạ của vương gia, còn thừa con ngựa tốt."