Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 84






Đối với nàng đây chính là ác mộng.
Thời gian đi tới thượng giới càng lâu, nàng mơ được cảnh tượng như vậy cũng càng ngày càng nhiều.
Nàng không ngốc.
Cho nên đoán được khả năng là những ký ức này liên quan đến linh hồn tá túc trong cơ thể nàng.
Chuyện này nàng vẫn luôn muốn nói với Cố Trường Ca, cách nhìn, sự hiểu biết cùng những gì mà Cố Trường gặp được biết được đều hơn nàng rất rất nhiều
Chuyện này có lẽ hắn cũng biết gì đó.
Nàng cũng không muốn biến thành dáng vẻ đại ma đầu như trong giấc mơ.
"Thì ra là thế, ngươi không cần lo lắng, mặc dù ta không hiểu rõ hoàn toàn chuyện của ngươi, nhưng trong lòng cũng hiểu được vài điều."
Cố Trường Ca mỉm cười, thuận tiện an ủi nàng.
Tô Thanh Ca nghe vậy, cũng yên tâm không ít.
Cố Trường Ca thật ra cảm thấy chuyện này cũng không có gì không tốt.
Nhất thể song hồn, có được sự thông minh cùng trí tuệ mà người thường không có được.

Nếu như thực sự dung hợp hai linh hồn lại, có lẽ có thể giúp Tô Thanh Ca đi tới một thế giới khác, bản thân nàng cũng sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.
Về phần nữ ma đầu?
Chuyện này tốt nhất vẫn nên đi hỏi mẫu thân hắn, chắc hẳn mẫu thân hắn hiểu rõ chuyện này hơn hắn nhiều.
Bởi vì Thái Sơ Thần Giáo nguyên bản được gọi là Thái Sơ Ma Giáo.
Dưới sự cố gắng không ngừng của đông đảo đệ tử cùng các trưởng lão, cuối cùng mới đem cái tên Ma giáo đổi thành Thần giáo, mặc dù tác phong làm việc không khác nhau, nhưng nghe Thần giáo cũng vinh quang hơn Ma giáo nhiều.
Một chữ Ma này ở giới tu hành nào cũng sẽ bị ghét bỏ.

.

.

.

.,
Mà Cố Trường Ca trở thành người thừa kế ma công, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Thái Sơ Thần Giáo.
Sau khi nói chuyện với hai nàng xong, Cố Trường Ca liền để các nàng lui xuống.
Hắn cảm thấy cũng nên suy nghĩ cách ứng phó với một số chuyện trong tộc được rồi.
Phụ thân hắn đã từng nói với hắn, trong tộc có không ít tộc lão thật ra không vừa mắt Cố Trường Ca, nguyên nhân chủ yếu là vì chuyện Cố Trường Ca khoét xương muội muội năm đó, chuyện này khiến bọn họ canh cánh trong lòng.
Cố gia tộc nhân đông đảo, ngày thường mặc dù có tranh đấu lẫn nhau, nhưng đều có ranh giới cuối cùng , nghiêm cấm giết hại sinh mệnh tộc nhân, người vi phạm chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Cố Trường Ca tuổi còn nhỏ, liền ngấp nghé tới thiên phú của muội muội mình, mưu đồ cướp đoạt.
Việc này năm đó mặc dù bị đè ép xuống, nhưng đông đảo tộc lão đều biết, trên mặt không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn bất mãn với Cố Trường Ca.
Tình tiết khoét xương này.
Thân là người xuyên việt, Cố Trường Ca đương nhiên quen thuộc hơn bất kì ai.
"Biểu muội nhỏ hơn ta ba tuổi, Cố Tiên Nhi.

.


."
"So với bọn phế vật nghịch thiên thì kiểu khoét xương này khó đối phó hơn rất nhiều, đương nhiên nếu như kịch bản không giống với những gì ta biết cũng không sao, chỉ sợ sau lưng biểu muội này của ta là một cây đại thụ thần bí nào đó.

."
"Dù sao ta trước đó một mực để phụ thân tự mình thôi diễn, bởi vì đạo cốt của nàng trên người ta, cho nên ta có thể mơ hồ cảm giác được nàng không chết.

.

."
"Kết quả phụ thân không thể thôi diễn ra được, xem ra sau lưng nàng thực sự có cao nhân."
Trong lòng Cố Trường Ca suy nghĩ đối sách.
Nếu so sánh với Diệp Trần, Lâm Thiên là tiểu khí vận chi tử không đáng nhắc đến, thượng giới khí vận chi nữ, chắc chắn không tầm thường.
Cố gia rất nhiều tộc lão vẫn luôn canh cánh trong lòng, áy náy năm đó không bảo vệ tốt vị biểu muội bị mình khoét xương kia.
Vì thế chưa bao giờ nhìn mình vừa mắt.
Chuyện này nếu bị bại lộ, Cố gia mặc dù sẽ trở thành trò cười, nhưng tất cả mọi người trong Cố gia không nhất định sẽ đứng về phía mình.
Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt Cố Trường Ca không khỏi nhíu lại.
"Trong trí nhớ của ta , gia gia của vị biểu muội kia đi đến một vị diện khác không may bị nhốt lại, sau đó cha mẹ của nàng lo lắng hắn gặp nguy hiểm, cũng mang theo không ít tộc nhân nhất mạch kia tiến đến.

.

.

Vì vậy mới yên tâm để nàng ở lại trong tộc, sai người chiếu cố."
"Sau đó lại gặp phải chuyện ta nhìn trúng đại đạo chi cốt của nàng, khoét xương nàng để che lấp ma tâm của bản thân.


.

."
Cố Trường Ca mặc dù không phải người tốt gì, nhưng chuyện ra tay khoét xương một tiểu nữ hài mới mấy tuổi hắn vẫn không làm được.
Huống hồ để nàng lớn lên không phải tốt hơn sao?
Ít nhất như vậy hắn sẽ có một biểu muội phiên bản Hoang Thiên Đế.
Bất quá bây giờ hắn nghĩ thế nào cũng vô dụng.
Xuyên qua đến, cái nồi này đã đội lên đầu hắn rồi, chạy cũng không thoát.
"Nhờ có quy định của Cố gia, không cho phép tổn hại tính mạng tộc nhân, cùng với sự cực lực ngăn cản của chư vị tộc lão, cho nên dưới sự chèn ép của phụ thân, cũng chỉ làm tộc nhân nhất mạch kia lưu vong bên ngoài, những người mất mạng thực ra không nhiều.

.

."
"Bây giờ vị biểu muội kia của ta chẳng biết đi đâu, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tới khiêu chiến với ta, đòi lại mối thù đoạt xương năm xưa."
"Nói như vậy, kỳ thật toàn bộ Cố gia chỉ có một mình ta là người xấu? Trách không được ta có ma tâm, nguyên lai trời sinh là kẻ xấu.

Phụ thân lúc trước cũng là vì bất đắc dĩ, vì che giấu chuyện ta có ma tâm, mới phải làm ra thủ đoạn như vậy."
Cố Trường Ca trong lòng tự lẩm bẩm, sắp xếp lại suy nghĩ.
Rất nhanh sắc mặt của hắn hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Mọi chuyện xem ra có vẻ rất phiền phức, nhưng chỗ cho hắn động thủ thật ra cũng rất nhiều..