Họ nghỉ ngơi trong mười phút và tiếp tục leo núi.
Dư Hi Dương trong suốt quá trình đều rất hoạt bát năng động, nhìn thấy nước suối róc rách chảy từ trong nuối ra, liền tò mò hỏi có thể trực tiếp uống được không?
Tô Viễn cũng không biết rõ lắm nên nói với cậu: “Tốt hơn là không nên, nhưng cũng có vài người dân ở địa phương này mang xô xách nước về pha trà.”
Dư Hi Dương hưng trí bừng bừng: “Anh vừa nói trên đỉnh núi có quán trà, chính là dùng nước này phải không? Chúng ta trực tiếp đến đó đi, vừa đúng lúc. “
Nói xong kế hoạch, bọn họ tiếp tục đi, đường núi đã được mở rộng, ba người sánh bước bên nhau cũng không chen chúc.
Hai bên đường mọc lên nhiều cây to, xanh tươi có sức sống.
Dư Hi Dương nhàn rỗi không có việc gì làm sờ sờ lên thân cây, thấy cây này khỏe hơn cây kia liền sờ vào, cây đó kia nhỏ hơn cũng quan tâm một chút, mẹ còn lẩm bẩm: “Thế nào cùng một địa phương sinh sống mà lại khác nhau như vậy? Suy dinh dưỡng sao?”
Tô Viễn thấy cậu đứng gần những cái cây đó, bước chân ra khỏi bậc thang và giẫm lên bùn đất bên cạnh, con đường lên núi này không có lan can bảo hộ, sợ cậu ngã xuống nên vội vàng nhắc nhở: “Cậu cẩn thận dưới chân.”
Dư Hi Dương vừa định nói thì đã bị người từ phía sau túm lấy cánh tay, ấn người quay về chỗ cẩn thận như quản một đứa trẻ..
Không biết Tần Lãm từ lúc nào đã cách cậu một bậc thang, Tần Lãm nói: “Mấy cái cây này trồng sau mà cũng cũng không nhìn ra? Tôi nói sao cậu không chịu chú ý gì cả, nếu đất sụp thì làm sao?”
“Trọng lực chân của tôi còn đặt ở bậc thang này.” Dư Hi Dương nhịn không được tranh cãi một câu, sau đó nhanh chóng: “Tôi sai rồi, không có lần sau.”
Sau đó cậu nói với giọng mũi: “Nhưng cậu đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi như thế này, còn đưa tay nắm lấy tôi, tôi bởi vì kinh hách còn dễ xảy ra chuyện hơn đó?”
Tần Lãm nhất thời không nói nên lời, hảo cảm mà Dư Hi Dương để lại trong lòng vì chăm sóc hắn tối hôm qua, vào lúc này lại giảm xuống, “Thân thể nhỏ bé của cậu như vậy được tôi nắm lại, sao có thể ngã được.”
Cậu nghe xong lời hắn nói không hiểu sao cảm thấy khó chịu, Tần Lãm là muốn kiếm chuyện cãi nhau với mình?
“Nói ai thân thể nhỏ bé? Quay về chúng ta vật cổ tay thử xem!”
Tần Lãm lắc đầu nhẹ, bật cười nói, “Ngay cả chút ảo tưởng này của cậu cuối cùng cũng bị đánh nát thôi.”
Dư Hi Dương không biết nói gì cho phải, đấm vào ngực Tần Lãm một quyền, “Cậu tự tin ghê!”
Đánh xong liền bỏ chạy, Tần Lãm làm bộ đuổi cậu lên mấy bước.
Tô Viễn nhìn bóng lưng của hai người đang đùa giỡn, trên mặt mang theo nụ cười giống cha già không nên có ở tuổi này, Tần Lãm lúc trước không để ý người nhà phản đối bất chấp chọn sống trong một ký túc xá bình thường đúng là chính xác.
Biết hắn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Tô Viễn phát hiện ra hắn cũng có một mặt trẻ con như vậy, điều này cho thấy bạn bè và môi trường có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với con người. Mẹ Tần luôn lo lắng về tính cách của hắn, đứa trẻ này từ nhỏ đã không bao giờ thích cười, trưởng thành sớm, xung quanh không có bạn bè, anh sợ hắn sẽ không vui, quan sát mấy ngày nay, anh thấy hắn thích ứng nhanh chóng với cuộc sống đại học, cùng bạn cùng phòng ở chung rất tốt.
————
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã một tháng trôi qua, mọi người đều quen dần với cuộc sống đại học, lão đại vẫn như trước chọn thức ăn bên ngoài, hoặc được một đám người mời lên nhà hàng tầng cao nhất của căn tin, nơi đó xa hoa không giống với một nơi nên có ở trường đại học.
Có rất nhiều người mời Tần Lãm đi ăn tối, hắn cũng phải mời nhiều người ăn tối, nhưng bất kể đi cùng ai vẫn luôn lên phòng riêng trên tầng cao nhất.
Bản thân hắn rất bận rộn, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hội sinh viên, các hoạt động của lớp, việc kinh doanh nhỏ của riêng mình và các hoạt động gia đình, …
So với nhiều người bận rộn thì Dư Hi Dương quả thật rất nhàn rỗi, ký túc xá có bốn người, Mạnh Dược thỉnh thoảng được Tần Lãm cho phép tham gia các hoạt động và tích lũy kinh nghiệm, Lâm Hâm Nhiên thường đến thư viện lúc rảnh, trầm mê học tập.
Mỗi người đều có hướng đi riêng, trong môi trường như vậy, Dư Hi Dương có lo lắng không?
Dư Hi Dương không bị ảnh hưởng gì cả, sau giờ học nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cuộc sống của cậu quá nhàn rỗi đến mức mốc meo.
Một lần cậu chuyển ghế ngồi qua cửa ký túc xá chơi game, nhìn thấy Chu Tiểu Châu đang ở đối diện xách một túi nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài.
Dư Hi Dương tò mò kêu hắn: “Cậu đi đâu vậy? Lấy đồ ăn ở đâu thế?”
“Xuống lầu dưới nấu cơm nha,” Chu Tiểu Châu quơ quơ cái tay, “Này mua ở siêu thị của trường.”
Lầu dưới?
Dư Hi Dương nhớ tới vào ngày đầu tiên đi học, cậu đã nghe nói có một nhà bếp tự phục vụ ở tầng một của một tòa nhà cạnh nhà ăn, nơi sinh viên có thể tự nấu ăn, người như cậu chưa bao giờ nấu ăn nên nghe liền quên …
Nơi bán đồ ăn là siêu thị ở phía sau, Dư Hi Dương thậm chí còn chưa đi siêu thị được mấy lần, mỗi lần mua thứ gì cũng không có đi ra phía sau, cho nên cũng không để ý đến khu vực đó.
Quá nhàn rỗi, Dư Hi Dương đứng dậy đi qua cây cầu nối liền hai tòa nhà ký túc xá, đi theo phía sau Chu Tiểu Châu, “Đưa tôi đi trải nghiệm với.”
Khi đến cửa khu bếp ăn tự phục vụ, Chu Tiểu Châu vuốt thẻ của cậu rồi dẫn Dư Hi Dương vào cửa, có thể thấy nơi này cải tạo từ một đại sảnh.
Hai bên sảnh có hai dãy bếp nhỏ độc lập, các loại rau củ được đặt ở giữa, một số là bán thành phẩm đã được cắt tỉa. Có bàn ghế ở sảnh sau để họ có thể dùng bữa gần đó.
Đã gần đến giờ ăn trưa, trong nhiều gian bếp nhỏ có người, âm thanh cắt thái xào nấu bận rộng không ngừng truyền đến.
Chu Tiểu Châu quen thuộc tìm một gian trống đi vào.
Dư Hi Dương bước vào xem thử, cừ thật, con chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng, bếp từ, lò vi sóng, xoong nồi, máy hút khói, bình cứu hỏa …
Chu Tiểu Châu ở phía trong bảo Dư Hi Dương làm trợ thủ, “Cậu đem chọn đồ ăn đi, tôi sẽ cắt một miếng thịt lợn trước.”
Dư Hi Dương cầm một bó rau muống bối rối, “Chọn? Không rửa?”
Chu Tiểu Châu nghi ngờ liếc cậu một cái, đổi hai củ khoai tây cho anh, “Rửa khoai tây đi, rửa sạch rồi gọt vỏ. “