Tay cầm tay?” Tần Lãm lặp lại nói.
Mạnh Dược cười cười, “Đúng vậy, bị tôi nhìn thấy nên có lẽ ngượng ngùng, cậu ấy định hất tay bạn học kia ra.”
Tần Lãm sau khi nghe xong im lặng một hồi liền trở về phòng.
Mạnh Dược nhìn theo bóng lưng của hắn, dùng khẩu hình miệng hỏi Lâm Hâm Nhiên đang ở bên cạnh, “Tâm tình không tốt?”
Lâm Hâm Nhiên lắc đầu, bảo cậu ta đừng nhiều chuyện.
Như thế nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền có bạn trai? Trước đó cũng không thấy được chút manh mối nào.
Tần Lãm ngồi ở bàn học, trong lòng đều nghĩ đến chuyện của Dư Hi Dương, không có tâm học hành. Những gì Mạnh Dược nói không nhất thiết là sự thật, có thể là hiểu lầm.
Hắn nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Dư Hi Dương để tìm manh mối, nhưng hầu hết chúng đều là về mỹ thực.
Tuần trước đội bọn họ thi đấu ở nơi khác bận rộn mấy ngày, vừa trở về người còn chưa nghỉ ngời thì Dư Hi Dương đã đưa ra một tin tức chấn động.
Lần này hắn giành được giải thưởng cũng có công lao của Dư Hi Dương. Tần Lãm và cả lớp chuẩn bị cho cuộc thi này được hai tháng, bắt đầu từ học kỳ trước.
Vào tháng mười hai, họ phải tăng cường luyện tập, đôi khi họ bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn. Một đêm nọ, lúc Tần Lãm trở về ký túc xá đã hơn một giờ, sờ soạng vào phòng trong bóng tối, vô tình phát ra tiếng động đánh thức Dư Hi Dương. Người này không những không để tâm mà còn cười thần bí nói với hắn, “Tôi chừa lại canh gà cho cậu.”
Tần Lãm nghĩ rằng cậu đang nói mớ, chưa kịp phát ra tiếng thì đã nhìn thấy Dư Hi Dương từ trên giường lon ton đứng dậy, nhanh như chớp đi ra nhà ăn nhỏ bên ngoài, đem hộp giữ ấm đặt lại trên bàn, “Vẫn còn ấm. Ăn ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tần Lãm ngồi trên bàn uống canh với tâm trạng phức tạp, một ngụm canh gà uống thật là cảm động.
Tần đại thiếu gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ thiếu ăn, đồ ăn thức uống sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, chính là ở thời điểm hắn vừa lạnh vừa đói đúng lúc có người nhớ tới hắn, quan tâm hắn, loại tình nghĩa này mới là điều khiến trái tim hắn cảm động nhất.
Sau này khi trở về nhà muộn liên tục nhiều ngày, Dư Hi Dương đều để lại cho hắn một bữa ăn khuya. Tần Lãm băn khoăn, liền kêu cậu đừng giữ lại cho mình, nhưng Dư Hi Dương lạnh lẽo nói là làm dư ra, không ăn cũng rất lãng phí.
Trên thực tế nếu Tần Lãm cần thì sẽ có người khác chuẩn bị kỹ càng cho hắn, mà Dư Hi Dương mỗi lần như vậy cũng không thể làm thừa mãi, biết rõ đó là cớ của cậu.
Hai người họ liền duy trì sự kỳ dị này, một người âm thầm cho ăn và người kia ăn với cảm xúc phức tạp.
Khi đó quan hệ của bọn họ không đến mức tâm bình khí hoà mà ngồi nói chuyện với nhau, vẻ mặt của Dư Hi Dương khi nói chuyện với hắn lúc nào cũng khinh khỉnh, vậy nên tình địch đột nhiên nửa đêm tặng hắn canh ga, tâm trạng của hắn làm sao có thể không phức tạp?
Ngẫm lại, rất nhiều thời điểm, Dư Hi Dương trong lòng hắn vẫn rất đặc biệt.
Tần Lãm đến ký túc xá của Dư Hi Dương ở phía đối diện tìm cậu, phát hiện cậu không có ở đó, liền gửi WeChat hỏi xem cậu đang ở đâu.
Dư Hi Dương nhanh chóng trả lời lại, “Ăn cơm ở nhà ăn, có chuyện gì vậy?”
Tần Lãm không muốn ở đây đợi cậu về nên hỏi cậu ở chỗ nào, trực tiếp đi xuống tìm cậu.
Ở căn tin số ba lầu một, cạnh cửa sổ, Dư Hi Dương khóa màn hình sau khi gửi tin nhắn, đặt điện thoại di động lên bàn, mắt vẫn nhìn vào.
Triệu Kiệt Sinh đối diện “Uy” một tiếng, giọng điệu có chút chua, “Đang ăn cơm còn nói chuyện với ai?”
Dư Hi Dương hồi tình thần lại, múc một thìa cơm rang, thuận miệng đáp: “Không với ai.”
“Vậy cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại lâu như vậy để làm chi? Đây là thói quen sau khi gửi WeChat sao? ” Triệu Kiệt Sinh không tiếp tục ăn cơm, đôi mắt trong mong hỏi Dư Hi Dương, có rất nhiều ý tứ đào bới trong đó.
Dư Hi Dương cảm thấy y rất phiền phức, “Không phải.”
Ngắn gọn đáp lại, sau đó liền mặc kệ y.
“Làm sao vậy, cậu chê tôi phiền phức sao?” Triệu Kiệt Sinh cũng không uyển chuyển, muốn trực tiếp nói thẳng, nghĩ thầm, dù sao cũng là gia đình họ cũng cần y, cho nên y không cần phải nghĩ xem nên nói như thế nào với Dư Hi Dương, nếu ngay cả nói mấy câu đều phải suy nghĩ, vậy thì sau này kết hôn y còn cái địa vị gì trong gia đình, còn cái gì là quyền ngôn luận?
“Tôi làm vậy cũng là vì cậu, dì Lâm cũng nói, muốn tôi dự tính lâu dài với cậu.” Triệu Kiệt Sinh nói rồi gắp bắp cải luộc vào đĩa của Dư Hi Dương, “Chúng ta cần phải quen thuộc hơn, cậu nói có phải không? ”
Dư Hi Dương nhìn cơm rang còn thừa trên đĩa, dừng lại thìa, trong lòng đột nhiên không muốn ăn.