Dư Hi Dương: …
Đương sự hiện tại chính là phi thường hối hận: Tôi không khống chế được miệng, cậu đang kêu cái gì?
Sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, hung hăng hét vào mặt Tần Lãm: “Tôi đây là uống rượu đến hồ đồ mà gọi bậy, cậu còn dám trả lời!”
Cảnh ấm áp đoàn tụ chờ mong đã lâu bị Dư Hi Dương đánh vỡ tan tành. Vẻ mặt dịu ngoan kêu một tiếng “Ca ca” trong một giây trước đã không còn nữa.
Tần Lãm biết cậu thật ra là nghĩ tới chuyện trước kia nên sắc mặt mới tốt như vậy, tối nay cậu bị uỷ khuất, giờ phút này đang nổi nóng, không có khả năng bình tĩnh mà đối diện với hắn.
Phòng thay đồ trên tầng hai thông thoáng, thuận tiện cho khách chọn quần áo. Hai người Dư Hi Dương và Lệ Siêu vừa mới chân trước rời khỏi phòng khách, Tần Lãm cũng đi theo phía sau bọn họ.
Hắn đứng lên, Tăng Trình cũng đứng dậy muốn cùng hắn đi, để lại cậu ta một Omega ở cùng một phòng toàn Alpha, làm cho cậu ta trong lòng lo sợ, như hiểu được bất an của Tăng Trình, cho nên Tần Lãm trước tiên giao người không liên quan này cho chủ quản ở đây, mình lại tiếp tục đuổi theo.
Trước sau không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ bên này đã cãi nhau rồi, đến gần một bước, liền nghe thấy Lệ Siêu lên giọng khiêu khích, “Nhược Alpha thì sao, ngủ cậu quá đủ rồi!”
Còn chưa nói tới Dư Hi Dương động tay đánh Lệ Siêu, chính Tần Lãm là người ngoài cuộc đứng xem, hắn cũng tức giận không kém gì Dư Hi Dương, hắn chỉ muốn Lệ Siêu vĩnh viễn biến mất ở trước mặt bọn họ, loại người như vậy Tần gia sẽ không bao giờ … dùng đến nữa.
Vừa rồi, khi nhìn thấy Dư Hi Dương nhìn chằm chằm vào cặp bình hoa trong đại sảnh, bản thân Tần Lãm ngay lúc đó đã biết tiền căn hậu quả.
Nơi đó từng có một bánh bao nhỏ khóc nỉ non, đứa nhỏ đó đã ở bên hắn một tuần, miệng ngọt ngào trước một tiếng “Ca ca” sau một tiếng “Ca ca”.
Hắn không quên ký ức này, nhưng đến bây giờ hắn mới biết đó là Dư Hi Dương.
Hắn khi còn nhỏ đã không có bạn chơi, những đứa trẻ muốn chơi với hắn hoặc là sợ hắn, hoặc hắn không thích và không muốn quan tâm đến người khác, tuổi thơ của một người vừa cao ngạo vừa cô độc.
Đứa nhỏ kia chỉ xuất hiện ở nhà họ một lần, về sau cũng không quay lại. Chỉ biết là do một cổ đông nhỏ trong công ty nhà họ mang đến chơi, sau đó không nói lời nào liền rời đi, vội vàng mang nữ nhân xuất ngoại du ngoạn.
Tần Lãm vẫn không biết tên mà giọng nói non nớt cứ nói là “Dương Dương – 阳阳”, “Dương dương – 扬扬 – tự đắc” hay là “Dương Dương – 洋洋”, nhưng mà người kia là họ Phó.
Nhưng mà cổ đông họ Phó kia là dương của Dư Hi Dương, năm ấy Lâm Hiểu Mẫn và gia đình cô của Dư Hi Dương cùng đi nước ngoài. Trước lời mời của nhà họ Tần, cô của cậu không muốn từ bỏ, có chút bối rối không biết nên đi bên nào.
Nếu đã có quan hệ đến lợi ích, Lâm Hiểu Mẫn không thể bỏ lỡ, nàng đề nghị mình cùng con trai sẽ đến đó, cậu bé có thể đi chơi nhà người khác vài ngày, không có ai lại dị nghị việc đó đi? Dù sao cũng là người nhà của bọn họ.
“Ừm, tôi cũng uống nhiều quá.”
Đối mặt với sự kích động của Dư Hi Dương, Tần Lãm lấy cớ mà mặt không chút đổi sắc.
Nếu không phải từng tận mắt thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của hắn, cậu thiếu chút nữa sẽ tin. Vừa định nói “Đừng có nói nhảm”, đã thấy Tần Lãm không đứng vững được, thân thể trực tiếp ngồi xuống bậc thang, ngoài miệng còn biểu đạt thống khổ, “Tôi chóng mặt quá.”
Dư Hi Dương nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hủ, nhìn thấy người trước mặt một bộ ‘không ổn rồi’, không cần suy nghĩ đã nhấc chân hai bước thành một bước sải bước đi, cố sức đỡ cánh tay Tần Lãm đem hắn dìu đứng dậy.
Dư Hi Dương nhìn chung quanh, nhưng không có một bóng người, “Người làm của cậu đâu?”
Tần Lãm không trả lời câu hỏi của cậu, hướng Dư Hi Dương vốn đầu óc cũng không tỉnh táo hạ lệnh, “Dìu tôi một chút, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Thật sự là phiền phức, không phải uống rượu khá lắm sao? ”Dư Hi Dương thuận miệng oán giận hai câu, đỡ hắn lên cầu thang đi vào thang máy tầng hai, vươn tay ấn nút ở tầng trên cùng.
Tần Lãm sống một mình trên tầng cao nhất, thấy cậu ấn nút thuận tay, Tần Lãm mỉm cười, “Còn nhớ rõ à, Dương Dương?”
Dư Hi Dương: …
Tại giây phút đó, Tần Lãm đều thực bình thường gọi tên của cậu.
“Cậu gọi là ‘Dườn Dương’! Cậu có say thật không?” Dư Hi Dương đẩy hắn, nổi giận đùng đùng hỏi.
Nhược Omega không đẩy nổi cường Alpha, Tần Lãm chỉ lung lay một chút, không biết xấu hổ lại duỗi tay ra ôm lấy vai Dư Hi Dương dựa người vào, thở dài như thật sự xảy ra chuyện, “Đừng nhúc nhích, đầu tôi rất đau.”
Thang máy lúc này mở ra, Dư Hi Dương không cùng người say chắp nhặt, giúp hắn mở cửa phòng, đi một quãng đường không ngắn mới đưa được hắn đến giường lớn, đem người bỏ lại sau đó thuận tay nhấn bộ đàm gọi người tiến vào chăm sóc hắn.