Người phục vụ mang rượu vang đỏ và trắng đến theo yêu cầu.
Tiểu nam sinh này tên là Tăng Trình, rụt rè sợ không hoà hợp được với nhóm người, bị người ta khuyên hai ba câu, sau đó lại nhìn ai đó ở giữa ghế sofa hình vòng cung lớn tách ra cho cậu ta một vị trí, cậu ta ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Thiếu niên tóc xanh tên là Lệ Siêu, một người họ hàng xa thường đến nhà Tần Lãm. Nhìn thấy Dư Hi Dương không có ý muốn nhích người đi, y đen mặt: “Làm sao vậy, vẫn còn bất động? Không cho Lãm ca mặt mũi sao?”
Để giữ thể diện, y còn quay đầu hỏi Tần Lãm để xác nhận, “Ca nói xem có đúng không?”
Tần Lãm không thèm nhìn y, lắc ly rượu cười khẽ một tiếng, sau đó uống cạn rượu đỏ trong ly.
Lệ Siêu cảm thấy được khích lệ, lập tức ngầm hiểu, lấy tư thế giáo dục tiểu bối nói với Dư Hi Dương: “Thấy không? Lãm ca đều đã uống rượu làm gương rồi mà cậu còn chậm chạp! Đừng tranh anh đây không nhắc nhở cậu, sớm muộn gì chúng ta cũng giống nhau đều phải va chạm ngoài xã hội, đối nhân xử thế sao còn chưa tốt? Mang cậu chơi là xem trọng cậu, như thế nào một chút thông minh cũng không có?”
Chỉ có một mình y ở đó nói hăng say, Dư Hi Dương chớp mắt du hành vào không gian, y huyên náo như vậy, cũng không nghe một tiếng, thầm nghĩ Tần Lãm có bị thần kinh hay không?
Nhưng cậu chỉ ở trong lòng rít gào, không dám ở trước mặt chính chủ phun ra, vẻ mặt Tần Lãm lãnh đạm đến mức giống như không hề quen biết một người như cậu, điều này khiến cậu hoài nghi có khi nào Tần Lãm có anh em song sinh.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là lúc thang máy hỏng, hôm sau cậu quay lại thu dọn hành lý, Tần Lãm bận quá không có ở ký túc xá, sau đó là tuần thi, cũng không có ai rảnh, ngay cả tin nhắc cũng không liên hệ với nhau.
Cậu không nhớ nhiều chuyện xảy ra trong thang máy, chỉ nhớ là cậu kêu Tần Lãm cắn một miếng rồi bị từ chối, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm, cậu đang nằm trong bệnh viện.
Từ khi vào cửa, Tần Lãm đã giống như xem cậu như trong suốt, điều này khiến cậu cảm thấy chột dạ, cố gắng nghĩ xem có phải lúc đó chính mình thẹn quá hoá giận đem người đánh…
Tăng Trình vừa đổi chỗ ngồi xuống, nghe được lời nói của Lệ Siêu thì sững sốt, sau đó đứng dậy quay lại kéo Dư Hi Dương bảo cậu ngồi cùng.
Dư Hi Dương nghĩ thầm rằng cứ ngồi đi, không cần cùng tất cả những người trong phòng trở mặt, trước nhìn xem cái tình huống gì.
Để chiếu cố người mới, bọn họ chơi những trò đơn giản nhất, bắt đầu Tăng Trình đã thua và bị phạt rượu.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu, Lệ Siêu hâm nóng không khí, “Không sao, cậu uống với anh, cùng nhau nâng ly.”
Sau khi y uống cạn một ly rượu trắng, liền đặt ly rượu xuống, y thấy Tăng Trình chỉ uống một ngụm nhỏ liền cảm thấy mất bình, vội la lên: “Không phải, ‘cụng ly’ là gì không? Chính là uống sạch, không sót một giọt nào!”
Rượu trắng độ cồn không phải thấp, Tăng Trình mới nhấp một ngụm nhỏ mà cổ họng đã cảm thấy nóng rồi, còn phải uống hết?
“A Siêu, cho bọn họ đổi bia đi.” Tần Lãm ung dung nhìn bọn họ chơi, đúng lúc dặn dò.
Lệ Siêu ngay lập tức khó chịu, oán giận hai Omega này thật phải nuông chiều quá.
Nếu người khác nói thay họ, y chắc chắn sẽ nói những lời châm biếm: cậu tự xem mình là người tốt đúng không? Còn muốn giúp đỡ người khác sao?
Nhưng người lên tiếng lại là Tần Lãm, Lệ Siêu đáy lòng bội phục, lão đại xứng đáng làm lão đại, xem đúng thời cơ thu mua lòng người.
Y đứng dậy đi ra ngoài, giữa Tần Lãm và Tăng Trình có một khoảng trống, Tăng Trình cảm kích nói với Tần Lãm, “Cám ơn anh Lãm.”
Tần Lãm tao nhã vuốt cằm, hơn nữa còn phi thường thật mật nói nói: “Dựa vào tửu lượng của bản thân, nếu không uống được thì đừng miễn cưỡng, mọi người chỉ vui vẻ mà thôi. “
Vừa nói lời này, trong mắt Tăng Trình như có tia sáng lóe lên, trên mặt lại tràn đầy vẻ cảm kích, thật mạnh gật đầu, “Ân!”
Dư Hi Dương:…
Tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao tôi lại ở trong này xem Tần thiếu gia diễn trò?
A, khẳng định là coi trọng người ta đi? Đúng! Cho nên mới gạt mối quan hệ sang một bên và giả vờ như không quen biết nhau, chê cậu là đối tượng xấu chuyên ngáng đường!
Lệ Siêu dẫn người phục vụ mang rượu vào, nhìn thấy lão đại của mình cùng tiểu nam sinh Tăng Trình đẩy đưa tình cảm mờ ám, y lại một lần nữa ngộ ra: lão đại đây là đang săn mồi, khó trách không thèm nhìn họ Dư kia, chắc là nhàm chán vì bị theo đuổi.
Xem tôi như thế nào trút giận cho lão đại!
Y nhìn các loại rượu trên bàn, rồi nghĩ đến loại bia mà Tần Lãm muốn, có thể hiểu rằng như là uống tuần hoàn để tiến dần, làm cho người khác uống trộn lẫn cả rượu đỏ và trắng.
Một đám người liên tiếp chơi mấy ván, mọi người thắng thua đều có, Tần Lãm cũng bị phạt vài chén, Dư Hi Dương nhìn hắn cách mình hai vị trí uống hết chén này đến chén khác không chớp mắt, trong lòng thầm mắng: cũng thật phong lưu, vì để theo đuổi người ta mà tích cực như vậy, quên mất lần trước uống rượu say trở về bị khó chịu, còn không phải tôi giúp cậu?