Gần đến cuối kỳ, mấy ngày nay mọi người đều bận ôn bài, Dư Hi Dương và Chu Tiểu Châu hẹn nhau đến thư viện cùng nhau học bài bất cứ khi nào rảnh rỗi.
Đêm nay chỉ có một mình Dư Hi Dương, bởi vì tối nay Chu Tiểu Châu và đối tượng trong bóng tối đi hẹn hò.
Sau chín giờ, cậu từ trong thư viện đụng phải Tần Lãm, cùng nhau lái xe trở về.
Nếu là trước kia, hẳn hai người nhìn thấy nhau sẽ vòng sang chỗ khác, trong thời gian này, mối quan hệ của họ đã tốt hơn.
Trước khi xuống lầu, Dư Hi Dương đã cảm thấy mình sắp phát tình, lập tức chạy vào nhà vệ sinh uống thuốc ức chế cho an toàn, còn cầm theo miếng chặn mùi, sợ xảy ra tai nạn, cậu vội vàng thu dọn đồ đạc muốn quay về ký túc xá.
Khi gặp Tần Lãm trên đường, cậu cảm thấy mình vận khí không tồi, có thể cọ tin tức tố của hắn.
Nhưng mà khi đỗ xe dưới lầu, cậu liền cảm thấy cả người không thích hợp, hai lần phát tác trước cảm cảm thấy tình hình có xu thể dần bình thường, trăm triệu lần không nghĩ tới, lần này là đặc biệt nghiêm trọng.
Trước cửa khu ký túc xá có rất nhiều người, cậu cố gắng tỏ ra không có gì, nghĩ lúc về sẽ nghĩ tìm cách giải quyết, nhưng thang máy dột ngột dừng lại khi lên đến tầng 8.
Ban đầu, Dư Hi Dương chưa nhận ra vấn đề, chỉ chịu đựng một mình, siết chặt tay ôm cặp sách.
Tần Lãm bình tĩnh ấn nút vài lần, không chú ý tới Dư Hi Dương đang ở phía sau, thần sắc lạnh nhạt nói: “Xuất hiện trục trặc, không vấn đề gì, tôi đã bấm chuông khẩn cấp rồi, cậu chờ một chút.”
Hắn vẫn đang quan sát các nút thang máy, không thấy Dư Dịch Dương phản ứng liền nghi ngờ quay đầu lại, không ngờ lại thấy Dư Hi Dương đang khom người trong góc, tựa hồ rất khó chịu.
Hương thơm thuộc về mùa thu hoạch dần dần trở nên nồng đậm, Tần Lãm nhướng mày hỏi cậu: “Cậu tới kỳ phát tình? Không mang thuốc ngăn mùi?”
Sau khi cởi cặp sách giúp cậu lấy đồ, Dư Hi Dương ngẩng đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt, “Trước khi trở về đã dùng qua, hình như không có tác dụng.”
Vừa dứt lời, Tần Lãm có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn cậu, lại cất hộp thuốc vừa lấy ra vào trong cặp sách.
Lần trước bọn họ cũng không phải không sử dụng thuốc, là do Dư Hi Dương dùng không đúng lúc, nhìn tình huống hiện tại của cậu cho thấy thuốc hoàn toàn không có tác dụng.
Còn chưa kịp nghĩ tới sau này tình trạng của Dư Hi Dương sẽ nghiêm trọng như thế nào, Tần Lãm đã đặt cặp sách sang một bên, đỡ cậu ngồi xuống tại chỗ, bảo cậu trước tiên nghỉ ngơi, rồi ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu, “Tôi đã liên lạc với bên ngoài, đừng lo lắng, tỷ lệ tử vong do tai nạn thang máy rất thấp. ”
Tần Lãm đoán có thể vì tình huống đột ngột, cậu vì sợ hãi mà đẩy nhanh lượng tin tức tố tràn ra, nhẹ giọng dỗ dành cậu vài câu.
Sau khi cẩn thận quan sát phản ứng của Dư Hi Dương, phát hiện cậu không khá lên, có vẻ còn tệ hơn trước, Dư Hi Dương cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, cả người cũng bắt đầu hơi run lên.
Cho dù Tần Lãm có tiết ra tin tức tố để xoa dịu thì cũng không có tác dụng.
Trong không gian chật hẹp, hương thơm của nước suối trong núi và lúa chín quyện vào nhau, tin tức tố quanh thân Dư Hi Dương điên cuồng tỏa ra, cường hãn dường như áp đảo Tần Lãm.