Vào tháng Giêng, lần tổ chức đoàn kiến* cuối cùng của học kỳ này, Dư Hi Dương đã nhận thầu hoạt động trà chiều.
* mình không biết dịch ra như nào – 团建 – dịch từng chữ là xây dựng nhóm, cả nhóm sẽ cùng nhau thực hiện một số sự kiện để cải thiện tinh thần đồng đội và xây dựng một nhóm tốt hơn. Đi chơi, đi ăn, đi hát karaoke … là chuyện bình thường. Tuy nhiên, trong giới trẻ hiện nay, việc đi chơi cùng nhau và tổ chức một sự kiện nhóm bất kể mục đích gìhay đơn giản là để vui. (nghĩa châm biếm – ăn chơi đàn đúm.)
Chiều thứ bảy, không có ai trong ký túc xá của Dư Hi Dương chợp mắt, Mạnh Dược ngủ một giấc đến trưa, lúc này chơi game trên máy tính, Lâm Hâm Nhiên xem video một mình. Tần Lãm có ngủ hay không cũng không quan trọng, dù sao mỗi ngày hắn đều tràn đầy năng lượng, thể trạng rất tốt.
Dư Hi Dương có chuyện muốn nói, cũng không muốn xuống giường bước sang phòng đối diện, hỏi bọn họ trong nhóm: Tối nay có muốn đi ăn ngoài không?
Lâm Hâm Nhiên: Cậu đặt cơm trước sao?
Mạnh Dược: Có phải đi ra ngoài và dùng một bữa ăn thịnh soạn cùng nhau để cải thiện cuộc sống không?
Dư Hi Dương: Không phải.
Dư Hi Dương: Bữa tiệc lớn lần sau nha, biểu cảm [cười lé mắt]. Buổi tối tôi nấu cơm, các cậu ăn không?
Tần Lãm: Thịt viên sốt xì dầu, gà ăn mày, miến tôm tỏi, rau luộc bốn mùa
Nằm trên giường nghịch điện thoại di động phút chốc Dư Hi Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Lãm, châm chọc khiêu khích nói: “Bình thường sao không thấy cậu trả lời tin nhăn nhanh như vậy?”
Tần Lãm ngồi ở bàn học quay lưng về phía cậu, tựa hồ giống như không có nghe thấy cậu nói, nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi đang suy nghĩ đến món chính nên ăn gì, tựa hồ có một món cơm rang với dứa thái hạt lựu …”
“Thiếu gia à, nhà cậu không cho cậu ăn sao?” Dư Hi Dương ngắt lời hắn, buồn bực hỏi han: “Vì cái gì cậu đối với chuyện ăn cơm lại tích cực như vậy?”
Tần Lãm quay đầu nhìn cậu, trên mặt ít thay đổi đột nhiên xuất hiện vẻ hoang mang, “Cậu thấy được không?”
Điều này làm cho Dư Hi Dương không khỏi nghĩ đến ân oán của gia đình giàu, nói không chừng Tần Lãm là một thiếu gia bị ngược đãi và bỏ đói, cậu trìu mến hỏi hắn: “Nhà cậu thực sự bỏ đói cậu?”
Vẻ mặt của cậu quá tự nhiên khiến Tần Lãm bật cười.”Cậu nghĩ đi đâu vậy? Chủ yếu là bởi vì trong nhà quá mức nghiêm khắc với chuyện ăn uống, hương vị có chút đơn điệu.”
“Ồ” Dư Hi Dương gật đầu hiểu rõ. “Vậy là cậu nhân cơ hội buông thả cho chính mình.” Không đợi Tần Lãm lên tiếng, cậu lại còn nói: “Cũng không đúng, cậu chỉ cho phép một mình tôi nấu.”
Dư Hi Dương nghĩ kỹ lại, Tần Lãm đối với người khác lạnh lùng, lễ độ giữ khoảng cách, tiếp đãi người và vật đều hoàn mỹ như kịch bản, làm sao có thể đối với mình biểu hiện tính xấu như vậy?
Cậu chợt nhớ lần trước Chu Tiểu Châu đã nói, cái gì mà người luôn trêu chọc bạn không phải thích chính là chán ghét.
Dư Hi Dương tự đặt mình vào trường hợp này, cảm thấy nếu như ghét bỏ một người nào đó, sẽ lười phản ứng với họ, ước gì cách xa một chút.
Tần Lãm này tuy rằng lúc đầu mình nhìn không thuận mắt lắm, gần đây có lúc tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng dù sao hai người bọn họ bây giờ cũng khá thoải mái.
“Ai rảnh không có gì làm lại đi trêu chọc người khác”, câu nói của Chu Tiểu Châu lại vang lên trong đầu cậu.
Không chán ghét, chính là thích … Ngô, nghĩ chuyện đui mùi gì đây? Ý nghĩ của Dư Hi Dương bay xa, cậu cố ổn định hồi thần lại, trong lòng nghĩ cho dù Tần Lãm có ý tứ như vậy với cậu, phỏng chừng là bị tiền bối Tô Viễn kích thích, cho nên mới di dời tình cảm sang cậu.
Cậu thu lại suy nghĩ của mình, xem hai người còn lại trong nhóm đang nói về điều gì. Cậu chính sự còn chưa nói, Mạnh Dược đã muốn đồng ý với thực đơn của Tần Lãm, nhân tiện khen ngợi Dư Hi Dương một trận.
Dư Hi Dương: À, hôm khác hãy làm món này nhé. Tối nay tôi chủ yếu làm món ngọt tráng miệng. Tôi muốn chuẩn bị bữa trà chiều cho đoàn kiến vào ngày mai. Đêm nay thử tay nghề trước.
Meng Yue: Tất cả đều là món ngọt?
Dư Hi Dương: Điểm tâm ngọt, đồ ăn nhẹ, đồ uống, thức ăn chính là cơm rang, có được không?
Mạnh Dược: OKOK