Tần Lãm đem Dư Hi Dương trực tiếp đến giường ngủ trong phòng, hỏi cậu, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Dư Hi Dương thay áo ngủ chui vào ổ chăn, lộ ra một đôi mắt, nói với Tần Lãm tốt lắm sau đó cảm tạ hắn, để hắn làm việc mình muốn, “Mau đi tắm rửa đi.”
Tần Lãm thấy sắc mặt cậu quả nhiên không tái nhợt như trước, lúc này đang yên lặng nằm ở trên giường, liền cảm thấy được không có vấn đề gì, liền xoay người bước vào phòng tắm.
Căn hộ này không nhỏ, ngay khi Tần Lãm vừa đi, Dư Hi Dương cũng không cảm thấy người mình khác thường, khi người ta bước vào phòng tắm đã cách xa cậu, những triệu chứng đó lại hành hạ cậu.
Dư Hi Dương đành phải xuống giường đi tới ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, dù sao cũng ở gần Tần Lãm như vậy, hẳn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố chết tiệt kia.
Cách một cánh của cửa, lượng hấp thu rất ít, cũng không thấy rõ tác dụng, Dư Hi Dương xoay người đi, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở cửa phòng tắm.
Khoảng cách như vậy rất mất lịch sự, điều đáng sợ hơn nữa là nghe tiếng nước chảy, trong đầu không khỏi liên tưởng đến một số hình ảnh, cái gì mà đường cong cơ thể, cơ bụng sờ vào xúc cảm tuyệt vời.
Dư Hi Dương cố gắng giữ chặt hai tai không nghe, cậu cảm thấy chuyện này thật biến thái, cho dù cậu không cố ý.
Cậu buồn bực nghĩ, chẳng lẽ Omega lại ỷ lại như vậy, rời Alpha xa một chút cũng không được sao?
Hẳn chỉ có trên người cậu đột biến nên mới như vậy đi.
Nếu chỉ là thân thể không thoải mái thì nhịn một chút cũng không có gì, nhưng cậu bây giờ như thế này, rất lộn xộn? Nghĩ đến đây, bản thân tự mình đối diện hết mọi chuyện này, trong lòng cảm thấy thực khổ sở.
Cậu do dự không biết có nên đến bệnh viện, rồi cậu nghĩ, đã trễ thế này có phải rất phiền Tần Lãm không?
Còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Lãm đã mặc áo choàng tắm đi ra, mang theo một cỗ thanh thấu mát lạnh hương nước suối trên núi trước khi hơi nước trong phòng tắm xông tới.
Khi Tần Lãm tắm xong mở cửa, thiếu chút nữa bị bộ dáng của Dư Hi Dương doạ.
Bởi vì Dư Hi Dương vô thanh vô tức co người thành một đoàn ngồi xổm ở cửa phòng tắm, khi nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng mặt lên, trên mặt hiện lên một tia uỷ khuất.
Thấy cậu không có ý đứng lên, Tần Lãm cũng ngồi xổm xuống, bất giác nhẹ giọng xuống, “Vẫn còn không thoải mái sao?”
Tâm tình thấp thỏm trên mặt Dư Hi Dương vẫn chưa thu lại, rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Tần Lãm đứng dậy muốn dìu cậu đến ghế sô pha, nhưng cảm thấy đỡ cậu vài bước quá phiền phức, vì vậy hắn chỉ đơn giản vòng tay kia qua đầu gối của Dư Hi Dương rồi ôm lấy cậu.
Thân thể Dư Hi Dương đột nhiên treo lơ lửng trên không, cả người lập tức ngây ngẩn, mãi đến khi Tần Lãm đặt cậu lên sô pha cậu mới hoàn hồn, trong lòng gào thét: Lão tử một đại nam nhân cao 1m78 mà bị ôm kiểu công chúa, cái quái gì đây?
Đồng thời, một ý nghĩ khác xuất hiện: hơi thở sạch sẽ sảng khoái, cơ ngực mỏng không được áo choàng tắm che kín, bị ôm cảm giác rất an toàn.
Dư Hi Dương lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn này, rút ra một kết luận đáng tin cậy rằng chỉ cần hai người đủ gần nhau, cậu cảm thấy mình có thể sống sót đến ngày mai.
Sau khi Tần Lãm đặt cậu xuống, ra lệnh cho cậu đợi rồi đi thay quần áo.
Dường như định đưa cậu đến bệnh viện, Dư Hi Dương còn không muốn đi, lại càng không nghĩ muốn đi cùng hắn, vội vàng nhảy khỏi ghế sô pha, tựa như hồi quang phản chiếu, cả người biểu hiện sinh long hoạt hổ, một đường chạy đến phòng chứa quần áo túm Tần Lãm ra, “Tôi không cần đến bệnh viện… liền ngủ đi.”
Sao hai người lại khác nhau như vậy? Tần Lãm không phải người chuyên nghiệp, cũng không biết tình huống cụ thể của cậu, người này vì cái gì lại thay đổi liên tục.
Bất quá Tần Lãm cũng bị cậu kéo vào phòng ngủ, nghĩ thầm cứ thuận theo cậu, “Được rồi, tôi đều nghe lời cậu.”
Nói xong, cầm một cái chăn trên giường lên, nói: “Tôi ra sô pha ngủ.”
Dư Hi Dương vừa nghe, trong lòng than khổ: Cậu ra sô pha ngủ, nửa đêm tôi phải chạy đến sàn nhà nằm cạnh cậu sao?
“Không, không cần, giường đủ lớn, ngủ ba người cũng không có vấn đề gì,” Dư Hi Dương giơ tay cam đoan, “Tôi sẽ không làm gì cậu!”
Bộ dáng thề son sắt này, Tần Lãm vừa muốn cười cậu, hắn vừa mới nói sợ cậu cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, “Cùng nhau ngủ thì cùng nhau ngủ.”