Tần Lãm ngồi trên ghế, muốn đợi cậu ngủ say rồi mới đi giải quyết việc riêng.
Dư Hi Dương trằn trọc không ngủ, lại càng khó chịu. Thuốc ức chế cậu đã uống, nhưng dường như không thấy tác dụng gì.
“Cậu có khỏe không?” Theo lý thuyết, thuốc ức chế là phổ biến nhất, không nên không có hiệu quả như vậy. Tần Lãm thấy cậu có vẻ không thuyên giảm, liền đi tới, cúi người sờ trán cậu, muốn xác nhận xem cậu có bị sốt không.
Một khuôn mặt đột nhiên đến gần, theo suy nghĩ của Dư Hi Dương, đây là một mỹ nhân, vừa mới nhận ra dáng vẻ của Tần Lãm, người này tiến lại gần không hề báo trước, kinh hãi trợn to hai mắt, thầm than thở không ra hơi.
Tần Lãm thấy cậu đột nhiên trợn to hai mắt, còn tưởng rằng cậu lo lắng tình huống của mình, thu tay về, nói thật với cậu: “Không nóng, cũng không sốt.”
Có thể là coi cậu thành bệnh nhân, khi nói chuyện ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Dư Hi Dương khó hiểu, giọng nói của hắn trở nên hay như vậy từ khi nào vậy? Chờ đã, tại sao cậu luôn khen ngợi hắn? Cậu không phải trúng độc thì chính là trúng tà.
Ngay khi cậu đang miên man suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ đến người mẹ thông minh không ai bì nổi của mình.
Nàng luôn nói với cậu một chút về Omega, đặc biệt là trong vài tháng qua.
Nhớ lại hiện tượng kỳ lạ trong quá khứ và đêm nay, trong lòng Dư Hi Dương thổ ra máu, không thể nào!
Cậu chậm rãi đứng dậy, Tần Lãm lúc này đang thu dọn quần áo bên ngoài, không hề nghe thấy tiếng động trong phòng.
Dư Hi Dương miễn cưỡng tìm trong tủ hai cái hộp mà mẹ cậu đưa lần trước, thái độ muốn thử, cậu run rẩy mở một trong hai cái hộp và lấy ra thuốc ức chế.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại và tự tiêm cho mình một phát.
Triệu chứng khó chịu trên cơ thể lập tức biến mất, trong lòng Dư Hi Dương càng ngày càng lạnh.
Tần Lãm vừa định vào phòng thì nhận được điện thoại của Tô Viễn hỏi về tình hình của Dư Hi Dương.
Hắn đi tới cửa phòng liếc nhìn, liền nhìn thấy Dư Hi Dương nằm ở một bên trùm chăn bông quay mặt vào tường, Tần Lãm thấp giọng gọi cậu cũng không có đáp lại, liền nói với Tô Viễn rằng cậu đã ngủ.
“Tối nay có rảnh không?” Tần Lãm nhớ tới kế hoạch lúc trước, nhưng không nghĩ muốn đi thực hiện, hiện tại muốn rủ Tô Viễn đi ra ngoài, chỉ là muốn cùng anh tán gẫu.
Tô Viễn: “Lát nữa tôi đi ra ngoài, có chuyện gì sao?”
“Tối còn đi ra ngoài, anh hẹn hò à?” Tần Lãm muốn hỏi đùa anh ấy, cũng thực bình tĩnh nói ra khỏi miệng, không cần hỏi hắn cũng biết đáp án.
Đầu kia của điện thoại sửng sốt một chút, theo sau là tiếng cười nhẹ nhàng bối rối của một chàng trai trẻ, “Tôi không nghĩ cậu hỏi trực tiếp như vậy, nguyên bản tính đợi một đoạn thời gian sau mới nói. Ừm, là với bạn trai.”
Tần Lãm nghe xong không ngạc nhiên, điều lạ lùng là khi nghe tin người mình thích đã có đối tượng, hắn không hề có cảm giác buồn bã, hụt hẫng, cứ như không quan tâm vậy.
Có thể là do lúc trước nhận thức được một số chi tiết, bây giờ nghe Tô Viễn nói, cũng là có dự kiến được.
Nghĩ đến lần trước chiếc xe phóng tới trước trường học, Tần Lãm sắc mặt tối sầm lại, “Anh ta đối xử với anh thế nào?”
Tô Viễn hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, lại sững sờ một lúc mới mỉm cười nói., “Anh ấy hơn tôi năm tuổi, đối xử với tôi rất tốt.”
Kết thúc cuộc gọi, Tô Viễn cảm thấy một người lạnh lùng như Tần Lãm lại nói ra những lời ấm lòng đó, những người khác biết được chỉ linh tinh chúc phúc hoặc nói hâm mộ anh, chỉ có Tần Lãm hỏi sâu như thế.
Tô Viễn có thể cảm thấy rằng đây là một sự quan tâm và lo lắng từ bạn tốt hoặc người thân.
Nghe xong câu trả lời của Tô Viễn, Tần Lãm không nói ra được cảm giác của mình lúc này, muốn nói là vì thầm mến chưa kịp thổ lộ đã không thành mà mất mác, nhưng hiện tại hắn không buồn, muốn nói thay Tô Viễn cao hứng, hắn cũng không độ lượng như vậy.
Tô Viễn là một người có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn. Bất quá, trong lần leo núi lần đó, Tô Viễn không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn, Tần Lãm tự giễu nghĩ thầm, có lẽ anh ấy đã bị đánh dấu vĩnh viễn.
Bởi vì Omega bị đánh dấu vĩnh viễn sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác.
Tần Lãm cảm thấy có chút tiếc nuối – Tô Viễn, anh ấy đã thuộc về người khác.
Hắn nghĩ đến Dư Hi Dương, muốn đi vào xem cậu có khá hơn không, sau đó nói cho cậu biết Tô Viễn đã có người yêu, xem cậu phản ứng như thế nào, đó có lẽ hẳn là phản ứng mà hắn cũng nên có.
Nghĩ đến điều đó, hắn cảm thấy đủ chế nhạo rồi.
Nhưng trong lòng hắn lập tức phủ nhận: Dư Hi Dương sớm muộn gì cũng cần phải biết, ngăn chặn tổn thất kịp thời không phải là tốt sao?
Hắn bước vào phòng, nhìn thấy hộp đựng đồ để bên cạnh tủ, lúc đi ra ngoài không có bèn bước tới cầm lên xem một cái, sau đó không thể giải thích được mà liếc nhìn Dư Hi Dương đang ở trên giường.
Dư Hi Dương biết hắn đi vào, chậm rãi xoay người, muốn nói cái gì, trong miệng lại rên rỉ một tiếng.
Thấy cậu đã tỉnh, Tần Lãm cầm hộp giấy lên hỏi: “Tại sao cậu lại có thuốc ức chế của Omega? Cậu dùng cái này làm gì?”
Dư Hi Dương cơ thể mệt mỏi, làm gì còn quan tâm đến việc đã cất hộp đi hay chưa? Nhìn sơ là sẽ thấy được nó.
Sắc mặt tái nhợt có vẻ ốm yếu suy nhược, thấp giọng thỉnh cầu: “Tần Lãm, đêm nay cậu đến phòng Mạnh Dược ngủ có được không?”
Tần Lãm hơi kinh ngạc, cho rằng câu vừa rồi mình hỏi thật là ngu ngốc. Nhưng câu tiếp theo của hắn còn ngu ngốc hơn, “Cậu, che giấu giới tính sao?”
Dư Hi Dương nghe vậy thiếu chút nữa tắt thở, cuối cùng có chút khí lực đem hắn trút giận, “Giấu? Cậu nhìn tôi đi, nhìn không ra à, tôi đây là ngoài ý muốn! ”
Ai ngờ Tần Lãm không lương tấm “Phốc” một tiếng liền nở nụ cười, không nín được, cười không thể ngừng được.
Dư Hi Dương cảm thấy mình sắp nổ tung, nhưng vì thể trạng của mình không cho phép, cậu chỉ có thể mắng hắn vài câu, “Tôi đã như vậy mà cậu còn cười? Cười cái rắm chứ cười! Làm người không cần chó như vậy!”
“Xin lỗi, tôi không thể nhịn xuống được, cậu bây giờ cái dạng này, ”Tần Lãm ngẫm nghĩ, tìm một từ uyển chuyển, “Rất tươi.”
Rõ ràng thoat nhìn như hấp hối mà lúc nói vẫn còn giương nanh múa vuốt, đúng là một sự tương phản thú vị.
Dư Hi Dương: “Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, cậu chính là đang cười nhạo tôi, trong lòng rất vui vẻ. Thấy ông trời có mắt đúng không?” Cậu cam chịu nói: “Cười, cười đi …”
Hiện tại tình huống như thế nào? Không phải thời điểm cãi nhau? Tần Lãm ngừng trêu chọc cậu, hỏi: “Không phải đã tiêm thuốc ức chế rồi sao? Sao cậu nhìn không khá hơn, thật sự thay đổi đột ngột? Cậu có muốn đi bệnh viện không?”
“Tôi không đi, tôi nghĩ lẳng lặng…… ” Dư Hi Dương buồn bực đến rơi lệ.
Tần Lãm chau mày, kiên nhẫn khuyên cậu: “Vẫn cần phải kiểm tra.”
Dư Hi Dương không nghe hắn nói, nhưng nhớ ra một chuyện quan trọng, quay sang Tần Lãm nói: “Vẫn còn một hộp giấy trong tủ. Đưa cho tôi đi. ”
Tần Lãm đứng cạnh tủ, mở ngăn kéo ra, thấy hộp thuốc nằm bên trong.” Thuốc ức chế Omega? ”
“Ừm.” Dư Hi Dương chán nản nói,” Sau khi tiêm thuốc xong một liều thuốc ức chế thấy khá hơn. Hiện tại có vẻ không được tốt lắm, nên dùng tăng cường thêm thuốc ức chế tiêm. ”
Tần Lãm cầm hộp đi tới, đưa cho cậu. Vừa tới gần liền ngửi thấy mùi quen thuộc. Mùi thơm của đất hòa quyện cùng với hơi thở ấm áp của mặt trời, “Đạo hương?” (mùi lúa chín???)